Chương trước
Chương sau
Cố Nhất Nặc muốn tham gia thi vẽ? Tin tức này, quá đột nhiên! Lại còn có là sau khi cô ta được đặc cách vào đại học H. Chẳng lẽ, Cố Nhất Nặc là lo lắng không bằng cô ta cho nên dứt khoát bỏ thi vào đại học H?

Cố Minh Tuyết tưởng tượng, trong lòng vô cùng thống khoái!

Cô ta còn tưởng rằng, cô ta được cử đi học ở đại học H, Cố Nhất Nặc thật sự một chút phản ứng đều không có! Hoá ra thế nhưng bị dọa đến thi cũng không dám thi!

Cố Nhất Nặc ơi là Cố Nhất Nặc, cô che giấu cũng đủ thâm!

Trình Thi Lệ đi lên trước, nhẹ nhàng vỗ về ngực Cố Tùng Bác, "Tùng Bác, anh đừng giận, chuyện này, tóm lại còn có đường sống quay lại, kỳ thật Tiểu Nặc có ý nghĩ như vậy, em đặc biệt có thể lý giải, cũng không phải mỗi một đứa nhỏ, đều giống Tiểu Tuyết như vậy, học tập nổi trội."

"Nếu biết, không ưu tú bằng Tiểu Tuyết, hẳn là càng phải nỗ lực! Nó chính là chị!" Cố Tùng Bác tức giận đáp lại.

"Tùng Bác, trước hết nghe em nói cho hết lời, em cảm thấy Tiểu Nặc ngày thường đã đủ nỗ lực, nhưng mà thành tích vẫn là không bằng Tiểu Tuyết, con bé học cũng thật cố hết sức. Cho nên mới bắt đầu sinh ra cái ý nghĩ này đi, trước tiên anh không cần tức giận, lại cùng con bé làm cho rõ ràng đi."

"Không ưu tú bằng Tiểu Tuyết liền bắt đầu nảy ý thụt lùi? Bất chấp tất cả, đi học vẽ tranh vô dụng? Làm sao lại không có tiền đồ như vậy!"

Cố Nhất Nặc nghe mấy lời đó, biểu tình không có bất kỳ biến hóa gì, Trình Thi Lệ thật là sẽ tận dụng mọi thứ, khuyên người đều không quên chèn ép cô. Còn nói đến một bộ làm như là quan tâm đến cô.

Người đàn bà này, có thủ đoạn như thế, trách không được, có thể ở thời điểm mẹ mang thai cô, liền thông đồng với ba, mỗi khi nhớ tới cô là bởi vì tai nạn xe cộ mà mất mẹ, cô đều cảm thấy không đáng giá.

"Nếu Lục Dĩ Thừa đồng ý cho con đi thi vẽ thì sao?" thanh âm Cố Nhất Nặc ở trong phòng khách vang lên.

"Nó? Nó sẽ đồng ý? Mày đừng tưởng rằng, mày với nó qua lại mấy ngày, nó cái gì cũng đều sủng mày! Nếu nó đồng ý, ta tuyệt không phản đối!"

"Được, con đây liền gọi điện thoại cho anh ta. Ba nhớ cho kỹ, chính ba đã nói như thế."

Cố Tùng Bác cười lạnh một chút, quay mặt đi không hề nhìn Cố Nhất Nặc.

Cố Nhất Nặc lấy điện thoại di động ra, đột nhiên phát hiện cô không có số Lục Dĩ Thừa, cô chỉ nhớ rõ số Lục lão gia, nhưng mà lúc này, Lục Dĩ Thừa hẳn là không ở nhà.

"Như thế nào? Không gọi?" Cố Tùng Bác lạnh giọng chất vấn.

Cố Nhất Nặc gọi sang số Lục lão gia.

Lục lão gia lúc này, đang cùng Lục Dĩ Thừa chơi cờ.

Trong TV, chiếu đến đúng là bộ phim Hàn náo nhiệt nhất gần đây, chính là cái loại này, thời điểm tôi yêu anh, anh không yêu tôi, lúc anh yêu tôi, tôi lại không yêu anh nữa, chúng ta đều yêu nhau, vô tình không thể ở bên nhau, phim ngôn tình.

Điện thoại vang lên, Lục lão gia cầm lên, vừa thấy là mặt mày mang ý cười, "Là Nhất Nặc gọi tới, nhất định là nhớ đến lão già này rồi."

Lục Dĩ Thừa tay đang cầm quân cờ, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn ông.

"Nhất Nặc à!"

Cố Nhất Nặc vừa nghe giọng Lục lão gia, trong lòng càng thêm khẩn trương, "Ông nội, Lục Dĩ Thừa có ở đó không?"

Lục lão gia ánh mắt nheo lại, "Ở đây, ở đây, con chờ một chút nha, ông kêu nó nghe điện thoại."

Ở nhà! Hắn thế nhưng ở nhà! Cố Nhất Nặc hô hấp có chút dồn dập, bởi vì cô cũng không xác định, hắn có thể đồng ý hay không.

Lục Dĩ Thừa nhìn điện thoại được đưa tới trước mặt mình, có chút nghi hoặc.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Mau nghe! Tìm con." Lão gia vui vẻ một hồi.

Lục Dĩ Thừa nhận điện thoại, liền nghe được tiếng hít thở khẩn trương của cô, gọi điện thoại đều là cái dạng này sao? Hắn không rõ, cô vừa nhìn thấy hắn, vì cái gì sẽ khẩn trương, không được tự nhiên như vậy!

"Alo? Tôi là Cố Nhất Nặc." Cố Nhất Nặc nhỏ giọng thử, bởi vì điện thoại bên kia không có lên tiếng, cô không xác định, Lục Dĩ Thừa có phải đã bắt được điện thoại hay không.

"Ừ."

Cố Nhất Nặc hít sâu một hơi, "Là, là thế này, tôi có một việc muốn hỏi anh."

"Có chuyện gì?"

"Là về việc tôi thi đại học, tôi muốn thi vào học viện Mỹ Thuật."

Lục Dĩ Thừa làm thế nào có thể dò được, một câu này cũng làm hắn suy đoán không ra là tình huống thế nào. Cô muốn thi vào học viện Mỹ Thuật, lại gọi điện thoại cho hắn?

Cố Nhất Nặc không có nghe được đầu bên kia điện thoại đáp lại, trong lòng bàn tay nhỏ đều là mồ hôi, cô không nên gọi cuộc điện thoại này! Cô là bị điên rồi mới có thể nghĩ là đi hỏi hắn.

"Em có ý gì? Là muốn tôi cho em một ít ý kiến tham khảo sao?"

Cố Nhất Nặc nghe hắn lên tiếng, lập tức trả lời: "Không, không phải, tôi chỉ là muốn trưng cầu anh đồng ý, anh đồng ý tôi đăng ký học viện Mỹ Thuật sao?"

Lục Dĩ Thừa thật sự cảm thấy, cái cuộc gọi này quá mức kỳ quặc.

"Tôi thật sự rất thích vẽ tranh, cho nên tôi từ bỏ thi vào đại học H, tôi muốn thi vào học viện Mỹ Thuật. Anh có thể đồng ý không?"

Đây là trưng cầu ý kiến của hắn? Lục Dĩ Thừa nắm điện thoại, khóe môi khẽ nhếch.

Lục lão gia nhìn biểu tình của thằng cháu nhà mình, cười rất là ái muội, thằng nhóc này là một tay ông nuôi lớn, bộ dạng vừa nhìn là thấy chính là coi trọng Nặc Nặc người ta!

Lục Dĩ Thừa vừa ngẩng đầu, thấy ông nội mặt mày hớn hở, liền cầm di động đi ra ngoài.

Lục lão gia vẻ mặt thất vọng, cho dù là nói cái gì xấu hổ mà nói cũng phải để cho cái lão già này nghe một chút không được sao!

"Alo? Anh còn ở đó không?" Cố Nhất Nặc cảm thấy, cùng hắn nói chuyện thật quá lao lực, cô ở chỗ này sốt ruột không chịu được, hắn bên kia, nửa ngày mới nói một câu.

Cố Tùng Bác lại là một trận cười lạnh.

"Còn." Lục Dĩ Thừa đáp lại một câu, "Cái đề bài đơn giản như vậy em còn làm không được, còn muốn thi vào H đại? Đến tột cùng là ai cho em dũng khí?"

Cố Nhất Nặc bị hắn làm cho nghẹn nói không nên lời.

"Vậy là anh đồng ý hay là không đồng ý?"

"Tôi không đồng ý hoặc là đồng ý, với em thi hay không thì có liên quan gì?"

Vốn dĩ là không có liên quan! Một chút liên quan đều không có! Chính là, có thể qua khỏi một cửa kia của ba, cũng chỉ có Lục Dĩ Thừa gật đầu mới được!

"Chúng ta sau này phải kết hôn, tôi phải gả cho anh, cho nên chuyện này, vẫn là trưng cầu ý kiến của anh một chút." Cố Nhất Nặc cắn răng, bài ra một câu như thế.

Nghe khẩu khí cô miễn cưỡng như vậy, nhưng mà nội dung nói ra làm tâm tình Lục Dĩ Thừa tốt muốn bay lên!

"Em thích, liền đi đăng ký đi." Hắn nhẹ giọng đáp ứng.

"Ah! Anh đồng ý rồi?" Cố Nhất Nặc quả thực không thể tin được.

"Đồng ý rồi." Lục Dĩ Thừa gật gật đầu.

Hắn có thể từ điện thoại bên kia, cảm giác được cô vui mừng.

"Cám ơn, cám ơn." Cố Nhất Nặc liên thanh nói cảm ơn.

Lục Dĩ Thừa lại ngơ ngẩn, hắn đồng ý rồi, làm cô vui vẻ như vậy? Thậm chí còn có vài phần cảm kích.

Treo điện thoại, Lục Dĩ Thừa không cấm được nghĩ đến, một nữ sinh mới mười tám tuổi, làm sao lại phức tạp như vậy?

......

"Ba, Lục Dĩ Thừa anh ta đồng ý rồi."

Cố Tùng Bác tức cũng không được, giận cũng không xong, đánh cũng không phải, mắng cũng không phải, liền như thế nhìn đứa con gái ngoan ngoãn mười tám năm trước mặt!

"Cố Nhất Nặc! Con sẽ hối hận!"

Cuối cùng, ông ta giận dữ rời đi.

Cố Nhất Nặc lên lầu, trở lại phòng mình.

Trình Thi Lệ cùng Cố Minh Tuyết liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều có vài phần ý cười.

Cố Nhất Nặc như vậy là tốt nhất, càng ngày càng là phế vật, càng ngày càng vô dụng, còn không phải là bọn họ chờ mong sao?

Cố Minh Tuyết đi đến trước mặt Trình Thi Lệ, ôm cánh tay Trình Thi Lệ: "Mẹ, chuyện lần trước bị Lục Dĩ Thừa can thiệp dẹp yên, mẹ không phải nói, sẽ còn có bước tiếp theo sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.