"Vị này là?" Bạch Duật nhìn Lục Dĩ Thừa.
"Hôn phu của Cố Nhất Nặc, Lục Dĩ Thừa." Lục Dĩ Thừa đứng dậy, tự giới thiệu.
"Lục tiên sinh, xin chào."
"Xin chào!" Lục Dĩ Thừa giơ tay, bắt tay Bạch Duật, "Bạch tiên sinh, ở đây là phương Đông, vẫn là dùng lễ nghi của phương Đông là được."
Khoé môi Bạch Duật cong lên, "Tôi không cho là vậy, lời này của Lục tiên sinh không có sức thuyết phục."
"Phải vậy không?"
Bạch Duật nhìn tay Lục Dĩ Thừa, ánh mắt nhíu lại, vị Lục tiên sinh này giấm chua thật đúng là nồng, bất quá chỉ là một cái tiêu chuẩn lễ nghi mà thôi, còn muốn bóp nát xương cốt anh ta ra sao?
"Bạch tiên sinh vừa mới đi tới, lúc đó tôi còn tưởng rằng là học trò của anh, không nghĩ tới, Bạch tiên sinh thế nhưng trẻ tuổi như thế." Cố Nhất Nặc lại lần nữa đánh giá Bạch Duật một lần, vẫn là cảm thấy không thể tin được, đây chính là hoạ sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước.
Hai người còn đang bắt tay, đồng thời buông ra, ngồi xuống.
"Cố tiểu thư, cũng khiến tôi được mở mang, tôi cảm giác tác phẩm của cô, giống như có một linh hồn trong đó."
Cố Nhất Nặc sửng sốt, cô vẽ, thật ra mỗi một bức đều là tình cảm cô trút ra, loại cảm tình này, người ngoài không thể hiểu được, nhưng mà Bạch Duật lại nhìn ra.
"Đó là bởi vì, kỳ thật là tôi đang vẽ chính mình." cô cười cười, bưng ly nước ở bên cạnh lên.
"Tôi cảm giác được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-ong-xa-muu-sau-ke-hiem/2217388/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.