Chương trước
Chương sau
Lục Dĩ Thừa cúi đầu, hôn một cái lên đôi môi đỏ hồng kiều diễm của cô.

Cả người Cố Nhất Nặc như hoá đá!

"Aizda! Ông không có nhìn thấy cái gì hết!" Lục lão gia vươn tay che mặt lại, còn cố ý chừa lại một cái khe hở lớn để nhìn hai người.

Lục Dĩ Thừa nhìn cô gái nhỏ ở trước mặt, cảm giác bản thân có chút phạm tiện, bỗng nhiên càng ngày càng thích cô.

Cố Nhất Nặc hoảng loạn dời đi tầm mắt, không dám tiếp tục nhìn thẳng vào hắn.

"Nóng quá, tôi đi tắm một cái."

Lục Dĩ Thừa ném cái cuốc xuống, vòng qua Cố Nhất Nặc, đi đến phía trước.

Cố Nhất Nặc một mình đứng dưới nắng nóng, trước mắt hết thảy đều có chút mơ hồ, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, cô lại nhớ rõ......

Vừa rồi, cái hôn kia, là hương vani......

"Nhất Nặc, chúng ta cũng đi nghỉ đi." Lục lão gia gọi Cố Nhất Nặc.

"Ah, dạ, được!" Cố Nhất Nặc vội vàng thu lại suy nghĩ.

Theo Lục lão gia trở vào nhà, mới 10 giờ rưỡi, cách giờ cơm trưa còn khoảng một tiếng, Cố Nhất Nặc nghĩ đến bài tập cô còn chưa có làm xong.

"Ông nội, con có thể mượn thư phòng của ông một chút được không? Còn có một ít bài tập chưa có làm xong."

"Trong phòng Dĩ Thừa không phải là có cái bàn sao?"

"Vẫn là để con đi thư phòng đi." Cố Nhất Nặc đối với căn phòng kia có bóng ma.

"Được, đi đi." Lục lão gia ngồi ở phòng khách, tiếp tục coi phim truyền hình.

Cố Nhất Nặc cầm cặp sách, đi đến thư phòng ở lầu hai, tuy rằng ghi danh vào học viện Mỹ Thuật, nhưng mà thành tích thi đại học của cô cũng không thể quá kém, cho nên cô phải lấy bài thi thử ra xem.

Mở cặp sách ra, lấy bài thi thử làm mấy hôm trước ra, trên bài thi, nhìn đến một loạt dấu x đỏ tươi làm cô choáng váng mặt mày.

Rõ ràng là đều tính theo các bước, làm sao đáp án đều là sai chứ?

"Aizz!" Cô thở dài một hơi thật mạnh, lấy bài tập ra, bắt đầu làm bài.

Lục Dĩ Thừa đứng ở cửa thư phòng, Cố Nhất Nặc chuyên chú viết, không có phát hiện hắn đã đi tới sau lưng cô. Cầm lấy bài kiểm thi bị đánh đầy dấu x, vừa nhìn thấy điểm, ánh mắt liền nheo lại.

Cố Nhất Nặc lúc này mới phát hiện, Lục Dĩ Thừa không biết đã vào phòng từ lúc nào, còn cầm bài thi thử của cô!

"Anh trả lại cho tôi!"

Lục Dĩ Thừa giơ tay lên cao, Cố Nhất Nặc nhảy lên vài cái, cũng chưa với tới.

"Tôi cũng đoán ra thành tích học tập của em không tốt, cũng không nghĩ rằng lại thành như vậy! Mười bài đã sai hết tám bài, cũng phục em quá."

"Ai cần anh lo!" Mặt Cố Nhất Nặc đều đã đỏ bừng.

"Cố Nhất Nặc, em đã du ngoạn hết toàn thế giới rồi?"

"Cái gì?" Cố Nhất Nặc khó hiểu.

"Lúc đi học, như đi vào cõi thần tiên ngắm thế giới, cho nên học hành mới có thể tệ thành như vậy."

Cố Nhất Nặc mới phát hiện, Lục Dĩ Thừa rất độc mồm độc miệng!

Dù sao, cô cũng không lấy được bài thi, nhìn cũng đã bị hắn nhìn, dứt khoát mặc kệ, xoay người ngồi ở ghế trên tiếp tục làm bài tập.

Lục Dĩ Thừa đột nhiên từ sau lưng ôm lấy cô!

Ngay lúc cô sắp phản kháng lại, tay hắn chỉ vào một bài cô mới vừa làm.

"Sai!"

Sai rồi sao? Cô lặp lại phép tính, tính lại ba lần!

Lục Dĩ Thừa lại tiếp tục kiểm tra giúp cô, lại chỉ vào một bài khác: "Cũng sai rồi."

Cố Nhất Nặc trừng lớn hai mắt, không thể tin được, một hồi như thế, tổng cộng cô mới làm có vài bài, hắn liền chỉ ra hai bài đều sai rồi!

"Cái này cũng không đúng, cái này cũng không đúng!"

Được thôi, đều sai rồi, cô cảm thấy chính mình quả thực là không còn mặt mũi nào.

Lục Dĩ Thừa nắm tay cô, ở một bên, viết ra đáp án chính xác.

Cùng với tiếng bút sột soạt, chữ viết của hắn như rồng bay phượng múa hiện trên giấy, Cố Nhất Nặc đã không thể nào suy nghĩ được nữa, đi theo động tác của hắn, đem đáp án sai của mấy bài tập vừa rồi, tất cả đều sửa lại.

"Cố Nhất Nặc, em thật ngốc!" Lục Dĩ Thừa viết xong, cầm lấy cây bút, gõ lên đầu cô một cái.

"Phải rồi, tôi rất ngốc, nào có được thông minh như Lục Đại thiếu anh!" Cố Nhất Nặc phản bác lại một câu.

"Hai người chúng ta, có một người thông minh là được rồi, em có ngốc một chút cũng không sao."

Một câu này của hắn, là có ý gì?

Nhịp tim Cố Nhất Nặc, bắt đầu đập không bình thường.

Lục Dĩ Thừa đứng dậy, đi đến trước mặt cô, ngồi ở trên bàn sách từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô, "Cố Nhất Nặc, thử xem đi?"

"Thử cái gì?"

"Thử xem, xem có thể kết hôn cùng tôi hay không."

Cô gắt gao nắm chặt chiếc bút trong tay, cúi đầu. Nói đồng ý tuyệt đối cô nói không nên lời, nhưng mà tại sao, lời cự tuyệt cô cũng không thể thốt ra được chứ?

Không nên như thế này, cô sẽ không tái giá với hắn, tuyệt đối sẽ không!

Lục Dĩ Thừa không đợi cô trả lời, nhưng mà cô cũng không có cự tuyệt, như vậy cũng tốt.

"Đại thiếu, Nhất Nặc tiểu thư, chuẩn bị xuống ăn cơm."

"Dạ được, Tôn tẩu, sẽ xuống ngay." Cố Nhất Nặc vội vàng đứng dậy, như là chạy trốn xuống dưới lầu.

Lục Dĩ Thừa cười một chút, cũng chuẩn bị theo sau.

Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên, hắn vừa thấy hiện tên người gọi, liền trực tiếp ngắt máy.

Bên kia điện thoại, Cận Tư Nam đang cầm điện thoại cười sảng khoái. Được lắm, Lục Đại thiếu, không còn mặt mũi gặp người sao? Kỳ nghỉ còn lại không được mấy ngày, ráng mà hưởng thụ đi!

Thật tình hy vọng, Lục Đại thiếu trong thời gian nghỉ phép, có thể thu phục được bà xã, cậu ta cũng đỡ bị người ta hiểu lầm là gay.

......

Cả cuối tuần, Cố Minh Tuyết đều đang chờ Cố Nhất Nặc trở về!

Tưởng tượng Cố Nhất Nặc sớm tối ở bên Lục Dĩ Thừa ở Lục gia, cô ta liền hận không thể giết chết Cố Nhất Nặc!

Nhìn Cố Minh Tuyết uể oải ỉu xìu, Trình Thi Lệ thở dài một hơi thật mạnh.

"Chân con đã đỡ chút nào chưa?"

"Mẹ, mẹ nói xem, nếu như lúc đó con chọn đi bệnh viện, anh Dĩ Thừa có ở bệnh viện chăm sóc con không? Có phải hiện tại anh ấy sẽ ở bên cạnh con hay không, chứ không phải ở bên cạnh Cố Nhất Nặc?"

"Con suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy? Lục Dĩ Thừa hẳn là dễ lừa gạt như vậy, còn may con không có đi bệnh viện, bằng không, mở camera trên xe ra, phát hiện là tự con nhào tới, con giải quyết như thế nào đây?"

"Mẹ, con thật sự rất thích anh Dĩ Thừa, con yêu anh ấy đến phát điên lên được."

"Lục Dĩ Thừa đúng là ưu tú, cũng khó trách một đứa con gái một cái tình đậu sơ khai* như con lại mê thành cái dạng này."

*Tình đậu sơ khai: tình đầu chớm nở, ý là chưa yêu bao giờ ấy.

"Mẹ, mẹ sắp xếp như thế nào vậy? Hứa Thụy không phải là cùng Cố Nhất Nặc hai người mắt đi mày lại sao? Bọn họ tại sao lại không ở cùng nhau! Nếu như bọn họ ở bên nhau, anh Dĩ Thừa chính là của con!"

"Suy nghĩ của con cũng đơn giản quá? Mẹ đang sắp xếp Hứa Thụy bên kia, Hứa Thụy cũng không phải là đứa dễ sai bảo, chúng ta phải khống chế được nó, làm nó chuyện gì cũng đều nghe theo chúng ta!"

"Mẹ, mẹ phải nhanh lên một chút!" Cố Minh Tuyết một ngày cũng không muốn đợi.

......

Đêm về, gió thổi nhè nhẹ, Lục lão gia cố ý đem mọi người, đều đi ra ngoài cùng ông tản bộ. Trong phòng chỉ còn lại Cố Nhất Nặc và Lục Dĩ Thừa.

"Làm xong rồi sao?" Lục Dĩ Thừa nhẹ giọng hỏi.

Cố Nhất Nặc đem bài thi làm lại một lần nữa, cô có lòng tin, hẳn là không sai, cô lập tức giơ lên, đưa cho Lục Dĩ Thừa.

"Sai rồi." Lục Dĩ Thừa chỉ vào một bài.

Sai rồi sao? Cô đi qua, nhìn kỹ một lần, rồi lại tính lại một lần, quả nhiên khác với đáp án ban nãy! Cô lập tức sửa lại.

Lục Dĩ Thừa bất đắc dĩ lắc đầu, đúng cũng có thể khiến cô sửa thành sai!

Lại làm sai sao? Cố Nhất Nặc lập tức cúi đầu, lại giải một lần, thế nhưng là đáp án cô tính được lúc đầu. Tức khắc liền ngây ngốc, rốt cuộc đáp án là sai đây?

Lục Dĩ Thừa đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô, lại nói: "Tính lại một lần nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.