Lục Dĩ Thừa lập tức xấu hổ, cũng cảm thấy lời anh vừa mới nói, có chút không ổn. Vì cái gì cô không cần để ý? Chẳng lẽ khiến cô nhẫn nhục chịu đựng sao?
Cố Nhất Nặc nói xong, cảm thấy rất sung sướng, cô sống lại một đời, tuyệt đối sẽ không chịu đựng uất ức và nghẹn khuất như kiếp trước nữa, đối với nhận xét của Lục phu nhân tại sao cô phải im lặng chịu đựng?
Kiếp trước, là bởi vì cô muốn có được tình yêu của Lục Dĩ Thừa, kiếp này cái gì cô cũng không cần!
"Lục Dĩ Thừa, tôi thật sự hy vọng anh suy xét lại về hôn sự của chúng ta, tôi không muốn gả cho anh là nguyên nhân của cá nhân tôi, không sai! Anh có nghĩ tới hay không? Người nhà anh bên này có thể hoàn toàn chấp nhận tôi hay không! Không nhìn thân phận, mặc kệ địa vị, chỉ là hoàn toàn tiếp nhận con người của tôi!"
Lục Dĩ Thừa phát hiện, thế nhưng anh không có cách nào cho cô một đáp án chắc chắn.
Lúc Cố Nhất Nặc ở trong xe cũng đã khống chế không được hồi tưởng lại rất nhiều rất nhiều chuyện. Sự trầm mặc của Lục Dĩ Thừa giống như là một mồi lửa.
Trong lòng cô có một loại bi thương, nếu anh đã không có cách nào cho cô một đáp án chắc chắn thì tại sao lại cứ muốn vây chặt lấy cô? Cô không nợ anh cái gì cả, muốn thiếu, cũng là Lục Dĩ Thừa thiếu nợ cô!
Cố Nhất Nặc đột nhiên kéo tay anh, kéo Lục Dĩ Thừa đi lên lầu.
Lục Dĩ Thừa giật mình nhìn cô, Cố Nhất Nặc đứng ở trước mặt anh bắt đầu cởi quần áo.
"Tiểu Nặc!" Lục Dĩ Thừa hoảng sợ.
Cố Nhất Nặc vẫn nhịn không được, bật khóc!
Cô cởi sạch quần áo trên người, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.
"Anh còn đợi cái gì nữa! Còn không phải là anh muốn sao? Lục Dĩ Thừa, tôi cho anh thứ anh muốn, từ đây chúng ta giải quyết nợ nần xong, tôi chỉ xin anh đừng có dây dưa với tôi nữa!"
Tim Lục Dĩ Thừa co rút đau đớn từng cơn!
Anh yên lặng nhặt quần áo của cô lên, mặc lại từng thứ một cho cô, cô gái nhỏ đã khóc giống như một người làm bằng nước, anh nâng mặt cô lên, không ngừng hôn lên nước mắt của cô.
"Tiểu Nặc, đừng khóc."
Anh ôm vào lòng, khuôn mặt nhỏ của cô dán ở vị trí tim anh.
Cố Nhất Nặc lại khóc càng dữ hơn, nấc nghẹn nói với anh: "Buông tha cho tôi đi, Lục Dĩ Thừa, anh buông tha cho tôi đi......"
Không, anh không buông cô ra được!
Lục Dĩ Thừa ôm cô càng chặt hơn, "Cố Nhất Nặc, em hãy nghe cho kỹ đây, không ai có thể khiến em chịu ủy khuất được! Mặc kệ là ai! Em là vợ của Lục Dĩ Thừa tôi, người em gả chính là Lục Dĩ Thừa tôi, chỉ cần là tôi thích em, ai cũng không ngăn cản được!"
Cố Nhất Nặc khóc quá dữ, lời anh nói, cô chỉ nghe được một nửa.
Hôm nay Lục phu nhân gọi điện, gợi lại cho cô quá nhiều chuyện đau lòng, quá nhiều hồi ức không tốt, tim cô lại đau đớn như bị ai xé rách thêm một lần!
Đợi cho cô khóc xong mới bế cô lên, đặt ở trên giường. Lại đi đến bên cạnh lấy dép lê của cô, anh ngồi xổm xuống giúp cô đi dép vào.
Trút bỏ nỗi lòng xong rồi Cố Nhất Nặc chỉ cảm thấy sức lực toàn thân cô giống như bị rút cạn.
Lục Dĩ Thừa nâng tay lên, vuốt lại mái tóc rối cho cô. Ánh mắt anh rất dịu dàng, cô không dám nhìn thẳng vào anh.
"Tôi đi nấu cơm cho anh."
Cô đứng dậy, đi ra ngoài, vừa đi còn vừa quệt quệt khuôn mặt nhỏ.
Lục Dĩ Thừa nhìn theo bóng dáng cô, vươn tay vỗ vỗ lên ngực mình, trong lòng rất buồn rất buồn!
Lục lão gia đang ngồi trong phòng khách, thấy Cố Nhất Nặc vừa xuống lầu đã đi thẳng vào trong đến phòng bếp, ông cảm thấy có chút kỳ quái. Lục lão gia cũng đi theo vào trong phòng bếp, nhìn thấy hốc mắt Nhất Nặc hồng hồng, rõ ràng là vừa mới khóc xong, lại xách gậy lên đi ra ngoài.
Vừa vặn Lục Dĩ Thừa đi xuống lầu, vừa nhìn thấy ông nội hùng hổ đi về phía mình liền biết là sắp bị đánh.
Quả nhiên, Lục lão gia không nói một lời, liền vung gậy lên quật cho một cái!
"Cái thằng trời đánh này! Chỉ giỏi bắt nạt vợ mình thì còn gì là nam tử hán!" Vừa nói, lại quật cho thêm một gậy!
Cố Nhất Nặc nghe được tiếng la, vội chạy ra khỏi phòng bếp, lập tức kéo tay Lục lão gia lại, "Nội, đừng đánh, anh ấy không có bắt nạt con!"
"Vậy tại sao con lại khóc thành như vậy? Nhất Nặc, có ông nội làm chủ cho con, nó dám bắt nạt con thử xem!"
"Hôm nay cô ấy thấy con thay băng nên đau lòng vì con bị thương!" Lúc này Lục Dĩ Thừa mới mở miệng giải thích.
"Sao con không nói sớm?" Lục lão gia ngốc bức, xoay người nhìn Cố Nhất Nặc, "Nhất Nặc, có phải là giống như nó nói hay không?"
Cố Nhất Nặc nào dám nói là không phải! Cây gậy của Lục lão gia còn chỉ vào Lục Dĩ Thừa.
"Đúng vậy, đúng vậy." Cô vội vàng gật đầu.
Lục Dĩ Thừa cười tươi như hoa.
"Cười cái gì mà cười? Già cái đầu rồi còn bị thương làm cho vợ mình đau lòng phát khóc, con còn đắc ý cái gì?"
Nụ cười của Lục Dĩ Thừa cứng đờ ra.
"Nội, nội ra phòng khách đợi đi, gần đây có một bộ phim truyền hình mới ra rất hay, nội đi xem tivi đi, con đi nấu cơm." Cố Nhất Nặc dỗ Lục lão gia đến phòng khách, mở ti vi lên, dỗ dành Lục lão gia.
Cố Nhất Nặc đi vào trong phòng bếp, Lục Dĩ Thừa cũng đi theo vào, Tôn tẩu nhanh chóng buông đồ trong tay xuống đi ra ngoài.
"Anh vào đây làm cái gì? Mùi dầu mỡ ám lên người bây giờ."
"Không phải là em cũng ở đây sao?" Lục Dĩ Thừa hỏi lại, tiện tay cầm lấy tạp dề ở bên cạnh lên đeo vào cho cô.
Tay anh còn đặt ở trên eo cô, làm cho cô cảm thấy rất không thoải mái.
"Em nói xem, sao vừa rồi tôi lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy chứ?"
"Cơ hội gì?" Nhất thời cô nghe không hiểu.
"Muốn em đó! Yêu nhau đều sẽ làm vậy, làm nhiều, em tự nhiên cũng sẽ yêu tôi thôi."
"Anh tránh ra!" Cố Nhất Nặc đẩy anh một cái, trong mắt lại ngân ngấn nước, vừa rồi là cô thật sự rất thương tâm, thế nhưng anh còn dám lấy việc này ra giễu cợt cô!
"Nếu không bây giờ làm luôn đi! Anh muốn hay không!" Cô rất có khí thế rống lên một tiếng.
Lục Dĩ Thừa vừa thấy cô lại muốn khóc, vội vàng ôm cô, "Không muốn không muốn, không cần nữa."
Giờ khắc này, tim Lục Dĩ Thừa sắp hỏng mất, làm đàn ông đã khó, làm đàn ông thật thà lại càng khó hơn!
Cố Nhất Nặc tránh thoát khỏi lồng ngực anh, "Anh ra ngoài đi! Ra xem tivi với ông nội đi!"
"Tôi ở đây với em, tôi có thể phụ em một tay!"
"Được thôi, đi cắt hành tây đi!"
Lục Dĩ Thừa chỉ dùng một tay, làm việc rất lưu loát, cầm lấy củ hành tây, cầm dao băm xuống, một cái thành hai!
"Cắt thành lát mỏng!"
Lục Dĩ Thừa nghiêm túc cắt mỏng, một cỗ mùi vị cay nồng bắn lên trên mặt, tuyến lệ bị kích thích hoàn toàn không chịu sự khống chế của anh. Đường đường là Lục Đại thiếu lại bị hành tây làm cho cay phải khóc!
Cố Nhất Nặc nhìn bộ dáng của anh, nhịn không được cười một cái.
"Bà xã, nhanh lên thổi cho anh đi!" Lục Dĩ Thừa dán qua chỗ cô, Cố Nhất Nặc đẩy anh ra.
"Bà xã, thật là khó chịu, cái này cay mắt quá!"
Anh lại sáp qua chỗ cô, Cố Nhất Nặc né tránh, đi chuẩn bị nguyên liệu nấu món khác.
Lục Dĩ Thừa giống như kẹo mạch nha cứ dính sát theo cô, cô đi đâu cũng dính sát theo đó, trước nay Cố Nhất Nặc không có cảm thấy, làm một bữa cơm lại tất bật như thế, mệt như thế!
Làm cơm xong, người một nhà ngồi quanh bàn ăn, chuẩn bị ăn cơm.
Tôn tẩu nhìn Đại thiếu ăn rất ngon miệng, thế nhưng ăn đến ba chén cơm, quả thực là cảm thấy không thể tưởng tượng được!
Tay nghề của Nhất Nặc tiểu thư đúng là tốt không lời gì để nói, nhưng mà sức ăn của đại thiếu vẫn luôn ít như vậy. Lục lão gia đã từng vì làm Đại thiếu ăn nhiều một chút cơm đã mời cả đầu bếp nổi tiếng trong nước đến nhà làm đầu bếp riêng, lượng cơm của Đại thiếu cũng chẳng tăng lên nhiều được bao nhiêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]