Chương trước
Chương sau
"Diễn kịch gì?"

"Em cần anh giúp, tìm người giả mạo bọn bắt cóc! Mặt khác, bên phía Lại Tam kêu hắn chuẩn bị sẵn sàng, lỡ như......"

"Em yên tâm, lỡ như sa lưới, bọn chúng cũng sẽ không dám hé lộ nửa lời!" Triệu Kính nói xong, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.

Cố Tùng Bác đang đi công tác, biết tin Cố Nhất Nặc bị bắt cóc liền sai tài xế lái xe suốt đêm trở về G thị.

Mới đi chưa được bao lâu thì có một số máy lạ gọi tới.

"Là Cố Tùng Bác phải không? Hiện giờ con gái ông đang ở trong tay bọn ta, cho ông thời gian một ngày, chuẩn bị cho bọn ta hai mươi triệu, không được báo cảnh sát! Nếu không bọn ta sẽ giết con tin!"

Bọn bắt cóc điện thoại tới! Xem ra, bọn chúng còn không biết mình đã bị lộ!

Ông ta lập tức báo lại tin tức này cho cục cảnh sát.

Lúc này, Lục lão gia vừa vặn chạy tới cục cảnh sát.

Cục trưởng Ngô lập tức ra đón, vươn tay muốn bắt tay với Lục lão gia, nhưng bị Lục lão gia lạnh mặt, sợ tới mức rụt trở về.

"Thủ trưởng Lục, sao ngài lại đích thân đến đây?"

"Ta có thể không đích thân đến đây sao? Cháu dâu bảo bối của ta bị người ta bắt cóc!"

"Thủ trưởng Lục yên tâm, chúng tôi đã thành lập tổ chuyên án, nhất định sẽ cứu được Cố Nhất Nặc tiểu thư trở về!"

"Tình hình bây giờ là như thế nào?" Lục lão gia lạnh mặt hỏi.

"Theo như người báo án nói, bắt cóc Cố tiểu thư chính là một chiếc xe taxi, trên xe có ba đối tượng tình nghi, người báo án nhớ rõ biển số xe, chúng tôi chưa có cách định vị được nơi ẩn nấp của bọn tình nghi, chúng ta còn chưa có cách xác định vị trí của bọn bắt cóc nhưng người báo án đã báo vị trí cụ thể lúc phát hiện, đã nhanh chóng điều người đi rồi! Hơn nữa ở các giao lộ đều đã lập chốt! Theo người báo án cho biết, bọn bắt cóc có súng."

Có súng?! Lục lão gia lo lắng hô hấp đều trở nên dồn dập!

Tôn Tẩu ở bên cạnh thấy Lục lão gia đã sốt ruột đến không chịu được, "Lão gia, ngài đừng quá lo lắng, Nhất Nặc tiểu thư nhất định sẽ không sao! Hay là chúng ta đến bệnh viện Từ Ân đợi tin tức của Nhất Nặc tiểu thư đi, có được không?"

"Không, ta phải ở đây đợi!"

"Cục trưởng Ngô, Cố tiên sinh vừa mới gọi điện tới nói là ngài ấy vừa mới nhận được điện thoại của bọn bắt cóc! Ngài ấy đang trên đường về G thị, đại khái là khoảng nửa tiếng nữa sẽ về đến nơi."

"Lập tức điều tra cuộc gọi này!"

"Bọn bắt cóc đó rốt cuộc là chúng muốn cái gì?" Lục lão gia tức giận chất vấn mấy người trước mặt.

"Bọn chúng muốn hai mươi triệu."

"Tiểu Lưu, lập tức chuẩn bị hai mươi triệu!" Lục lão gia trầm giọng phân phó.

"Cục trưởng Ngô." Một nhân viên cảnh sát gọi to một tiếng.

Cục trưởng Ngô đi ra ngoài, chỉ nghe người đó nhỏ giọng nói, "Cục trưởng Ngô, bên chỗ chúng tôi còn có một manh mối, trước đó Cố tiểu thư có tới báo án, nói có người muốn bắt cóc cô ấy, lúc đó có bộ phận ghi chép lại, cô ấy nói người muốn bắt cóc mình chính là mẹ kế của cô ấy nhưng lại không có chứng cứ gì......"

"Có chuyện như vậy tại sao không báo cho tôi sớm! Mau lấy phần ghi chép đó đến đây cho tôi, ngoài ra lập tức cho người theo dõi Trình Thi Lệ, bây giờ bà ta là đối tượng tình nghi lớn nhất! Khoan đã, trước tiên đừng để cho Lục lão gia biết chuyện này, bằng không cái ghế này của tôi sẽ giữ không nổi!"

......

Xe rẽ vào một nhà xưởng ở một nơi xa xôi hẻo lánh. Có hai người đã sớm đợi ở đây xách đèn pin ra đón.

"Lão đại, anh làm sao vậy? Sao muộn như thế này mới đến? Bọn em đã đợi anh mấy tiếng đồng hồ rồi."

"Đừng nói nữa, trên đường đi gặp phải chút chuyện phải đi đường vòng hơi xa!"

Lại Tam xuống xe trước, hai người trong xe lôi Hứa Thụy xuống trước, tiếp theo là Cố Nhất Nặc.

Một cái đèn pin chói lọi chiếu vào trên mặt Cố Nhất Nặc, trước mắt một mảnh trắng xoá chói mắt, không nhìn ra được thứ gì.

"Mang vào trong! Làm chuyện chính!" Lại Tam phân phó mấy tên ở trước mặt.

"Các người buông tôi ra! Buông tôi ra!" Hứa Thụy giãy giụa, hai tên đang kéo cậu ấy liền vung tay đấm đá cậu ấy túi bụi.

"Các người đừng đánh! Dừng tay lại!" Cố Nhất Nặc không có cách nào nhìn rõ tình hình trước mặt mình, chỉ có thể yếu ớt kêu những người này dừng tay.

"Kêu cái gì mà kêu! Tiểu mỹ nhân, đợi lát nữa bọn anh đây sẽ hầu hạ em đàng hoàng, đừng nóng vội!" hai người lôi kéo Cố Nhất Nặc, kéo cô vào trong nhà xưởng.

"Buông cô ấy ra! Buông cô ấy ra." Hứa Thụy đột nhiên bò dậy khỏi mặt đất, còn chưa bò được hai bước đã bị người hung hăng đạp nằm rạp ra trên mặt đất.

"Kéo nó qua đây!" Lại Tam phân phó một tiếng.

Cố Nhất Nặc bị người đẩy một cái ngã lăn trên đất! Cô ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, đây là một căn nhà xưởng cũ nát, mấy cái thùng cũ chất thành mootj đống, còn có một ít thùng xăng, có một mùi gì đó rất nồng xộc vào trong mũi.

Có một gã đàn ông đi về phía cô, giơ tay vuốt ve gương mặt cô mấy cái.

"Gương mặt cũng trắng trẻo xinh xắn đấy! Tiểu mỹ nhân, đợi chút nữa anh đây sẽ giúp em được sảng khoái."

Cố Nhất Nặc thấy thật ghê tởm, hất mặt sang một bên, chậm rãi bò dậy. Đột nhiên nhấc chân đá mạnh vào giữa hai chân của gã đó. Tiếp theo, truyền đến một tiếng gào thảm thiết!

"Hự! Trứng của ông đây sắp nát rồi!" Gã đó ôm lấy chỗ đũng quần không ngừng kêu rên.

Đột nhiên Cố Nhất Nặc cảm thấy mặt mình đau xót, bị đánh đến mắt toé đầy sao, có một vết máu theo khóe môi cô chậm rãi chảy ra!

"Tiểu Nặc!" Hứa Thụy vùng vẫy bò dậy, vẫn không có cách nào thoát khỏi khống chế của đám người này, lại bị đè chặt xuống đất.

"Mày cũng đủ thâm độc đấy! Đại tiểu thư, tốt nhất là mày nên thành thật một chút!" Lại Tam nhìn Cố Nhất Nặc uy hiếp, sau đó xoay người nhìn sang Hứa Thụy: "Tên họ Hứa kia, nếu như mày sớm nghe lời một chút thì cũng không đến nỗi rơi vào cảnh ngộ như hôm nay, bây giờ tao sẽ cho mày thêm một cơ hội, ráng mà biểu hiện cho tốt!"

Cái gã đang khống chế Hứa Thụy đột nhiên buông cậu ấy ra, đẩy mạnh cậu ấy một cái.

Hứa Thụy miễn cưỡng đứng vững, mới đi được hai bước thì ngã nhào tới trước mặt Cố Nhất Nặc.

"Hứa Thụy!" Cố Nhất Nặc vội vàng nhào tới đỡ Hứa Thụy dậy, trên đường đi, Hứa Thụy đã sớm bị đánh bị thương khắp người! "Cậu không sao chứ? Thật xin lỗi, thật xin lỗi."

Hiện giờ, trong lòng cô trừ bỏ tự trách vẫn là tự trách, đều là tại cô đã quá ngây thơ!

"Tiểu Nặc, mình không sao! Đừng sợ, có mình ở đây."

"Có đủ loại!" Lại Tam đi tới, tóm lấy cổ áo Hứa Thụy, hung hăng đấm vào bụng cậu ấy mấy cái.

Cả người Hứa Thụy đau đớn ngã xuống đất, nôn ra một ngụm máu tươi.

"Các ngươi là một lũ súc sinh!" Cố Nhất Nặc chạy lại chỗ Hứa Thụy, đột nhiên bị một người kéo lại, cô bị mất đà ngã lăn ra đất. Cô cảm thấy xương cốt cả người như bị ngã gãy ra thành từng đoạn, đau đớn khó có thể chịu đựng được!

"Tôi nói cho các người biết, tôi chính là hôn thê của Lục Dĩ Thừa! Mấy người vừa ngán đường các người lúc nãy chính là người của Lục Dĩ Thừa!" Cố Nhất Nặc căn bản không biết những người đó là ai, chỉ có thể nghĩ đến Lục Dĩ Thừa, xem có thể khiến cho bọn họ có chút kiêng kị gì không!

"Lục Dĩ Thừa? Lão đại, cô ta là phụ nữ của Lục Dĩ Thừa sao? Lục gia chúng ta không thể dây vào đâu!"

"Các người còn không phải là vì tiền sao? Tôi có thể cho các người! Bao nhiêu tôi cũng có thể đưa! Nói một cái giá đi!" Cô lập tức tranh thủ cơ hội nói. Chậm rãi bò dậy, cánh tay bị thương trầy một mảng da đau rát! Trong ánh mắt không phải sợ hãi mà là thanh lãnh, ánh mắt đảo qua năm người đứng trước mặt một lượt.

Lại Tam cười lạnh một trận, hung hăng trừng mắt nhìn gã vừa mới nói chuyện, "Chúng ta đều là đám đệ tử liều mạng, đừng nói là Lục Dĩ Thừa, cho dù là lão Thiên Vương chúng ta cũng không sợ!" Vừa nói lại vừa kéo Hứa Thụy qua, "Tên tiểu tử nhà ngươi, rốt cuộc là mày có làm không!"

"Mấy người cho tôi một chút thời gian, từ từ rồi tôi làm làm." Hứa Thụy nhìn mấy người trước mặt, rốt cuộc đành thoả hiệp.

"Quả nhiên là biết thức thời!" Lại Tam đẩy Hứa Thụy ngã xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.