Chương trước
Chương sau
Còn mấy ngày nữa là đến tháng tám, cô đã chờ đợi quá lâu, mong đợi lâu như thế, đột nhiên cô lại có một loại cảm giác lo sợ khi ngày này sắp đến.

Cố Nhất Nặc đi xuống lầu, Lục lão gia đang ngồi ở phòng khách, thế nhưng lại không mở tivi xem phim.

"Nhất Nặc, lại đây, ông nội có chuyện này muốn nói với con." Lục lão gia gọi Cố Nhất Nặc một tiếng.

"Nội, có chuyện gì vậy ạ?" Cố Nhất Nặc cảm thấy nhất định là có chuyện gì đó quan trọng, bằng không ông nội sẽ không dùng phương thức nghiêm nghị như vậy để nói với cô.

"Là thế này, mấy ngày nữa chính là sinh nhật mẹ của Dĩ Thừa, Dĩ Thừa cũng chưa về, ông nội muốn con đi thay Dĩ Thừa cho tận hiếu tận tâm, sớm muộn gì con cũng sẽ gả cho Dĩ Thừa, cũng phải gọi Minh Lan một tiếng mẹ, cho nên nhân cơ hội này, tiếp xúc nhiều hơn một chút để cả hai hiểu biết nhau hơn."

Những lời này của Lục lão gia vừa nói xong, nháy mắt khuôn mặt nhỏ của Cố Nhất Nặc đã trắng bệch ra, cắt không còn giọt máu.

Là vận mệnh đã chú định, đã an bài hết rồi sao? Cô có tránh cũng đều tránh không khỏi cái bữa tiệc sinh nhật này sao?

"Nội biết, tính tình Minh Lan có chút ngang ngược kiêu ngạo, nó có xuất thân tốt, từ nhỏ lại chưa từng phải trải qua cực khổ cho nên không có thân thiện cho lắm, thậm chí là có chút khắt nghiệt, nhưng con là vợ của Dĩ Thừa, nó cũng sẽ không đến mức coi con như là người ngoài."

"Nội......" Cố Nhất Nặc gọi một tiếng, những lời còn lại, làm thế nào cô cũng nói không nên lời.

Cô biết tâm tư của ông nội cũng là vì tính toán thay cô, vì để sau này cô và Đỗ Minh Lan có thể chung sống hoà thuận.

Chính là, việc này căn bản là không thể nào xảy ra được.

Đỗ Minh Lan ngang ngược kiêu ngạo, trước nay đều không hề biết thu liễm, chỉ biết càng ngày càng bành trướng ra thêm thôi. Chính bởi vì cô là vợ của Lục Dĩ Thừa cho nên Đỗ Minh Lan càng như là có một loại thâm thù đại hận vì cô đã cướp mất con của bà ta vậy!

Kiếp trước, Lục Dĩ Thừa không coi cô là vợ là một chuyện, Đỗ Minh Lan còn ở khắp nơi bắt chẹt lấy cô không buông tha.

Kiếp này......

"Nhất Nặc, đừng sợ, ở Lục gia có ông nội chống lưng cho con, không một ai có thể khi dễ con được."

"Nội à, thật xin lỗi, thật trùng hợp, mấy ngày tới con còn có một số việc......"

"Nhất Nặc, nội biết con đã từng gặp mặt Minh Lan rồi, có thể là con có ấn tượng không tốt về nó, nhưng ông cứ nhất định muốn con đi cũng là có nguyên nhân. Mấy hôm trước, Minh Lan có gọi điện qua đây hỏi thăm tình hình của ông, cũng hỏi về con, nghe nói con ở Lục gia cho nên có quan tâm vài câu, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nó chủ động gọi điện thoại cho ông."

Cố Nhất Nặc yên lặng lắng nghe.

"Năm đó, ông ngại cái tính tình ngang ngược kiêu ngạo đó của nó, sợ nó dạy hư Dĩ Thừa cho nên đã đưa Dĩ Thừa đi, hơn nữa Dĩ Thừa là lại là con trưởng, là cháu đích tôn, khoảng thời gian đó vợ ông mới mất, đủ thứ nguyên nhân kết hợp lại, ông liền cương quyết tách Dĩ Thừa khỏi mẹ nó. Lúc đó Dĩ Thừa chỉ mới đầy tháng, sau đó đợi nó lớn hơn một chút ông liền mang về G thị, kỳ thật hẳn là nó hận ông, việc này ông biết." Lục lão gia chưa bao giờ muốn nhắc lại chuyện này.

Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, Cố Nhất Nặc cũng là lần đầu tiên nghe Lục lão gia nói về chuyện này, cũng là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt Lục lão gia lại cô đơn bi thương như vậy.

"Nhiều năm như thế, trong lòng ông luôn cảm thấy áy náy với nó, tuy rằng Dĩ Thừa khoẻ mạnh trưởng thành nhưng trong lòng nó trước sau cũng không xoá bỏ được hận thù. Sau này có Tử Duệ, nó không cho Tử Duệ gặp ông. Lần này là sinh nhật nó, nó có thể chủ động gọi điện qua đây, kỳ thật cũng là có ý muốn cho con qua đó, làm sao ông lại có thể phớt lờ bỏ qua thể diện của nó được."

Cố Nhất Nặc không thể tin nổi, thế nhưng Đỗ Minh Lan lại gọi điện thoại tới, muốn cô đi tham gia tiệc sinh nhật?

Chẳng lẽ, cô trọng sinh một lần, đôi cánh bướm này cũng làm Đỗ Minh Lan thay đổi cái nhìn về cô sao?

Chẳng lẽ, Đỗ Minh Lan tình nguyện chấp nhận cô sao?

"Nhất Nặc, lần này coi như là con  đi vì ông đi, nội giúp con chuẩn bị một ít quà, cùng mang qua đó đi."

"Nội......" Cố Nhất Nặc thấy vẻ mặt mong đợi của Lục lão gia bèn gật đầu, "Được, vậy con đi."

"Đúng là một đứa bé ngoan." Lục lão gia cười hiền từ nhìn Cố Nhất Nặc.

"Nội, khi nào thì con xuất phát ạ?"

"Nếu như con không còn bận chuyện gì khác thì ngày mai xuất phát đi, nội sai Tiểu Lưu đặt vé máy bay cho con, còn nữa, cho Tiểu Lưu đi cùng con, hai người cùng đi cũng tiện chiếu cố hơn."

"Được ạ." Cố Nhất Nặc gật đầu,

"Nội, giờ con đến phòng vẽ tranh đây ạ, hôm nay còn một buổi học, ngày mai con sẽ xin Bạch Duật nghỉ ạ."

"Được, đi đi." Lục lão gia cười vẫy vẫy tay. Cuối cùng cũng giải quyết được một vấn đề, ông âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cho dù là tính tình Minh Lan giống như là đại tiểu thư đi nữa, cũng không đến mức làm khó Nhất Nặc bảo bối của ông có phải không? Rốt cuộc thì cũng là mẹ chồng tương lai, cũng sẽ lưu lại ba phần tình cảm.

Trong lòng Lục lão gia nghĩ như vậy.

......

Cố Nhất Nặc đến phòng vẽ tranh, chuẩn bị đầy đủ màu vẽ, bút giấy, cứ thế im lặng vẽ tranh.

Bạch Duật ở một bên ngồi nhìn, đầu mày khẽ nhíu lại, anh ta nhìn ra được Nặc Nhi có tâm sự.

Cố Nhất Nặc khống chế không được cái suy nghĩ lần này đi rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, rốt cuộc là có giống với kiếp trước hay không?

"Nặc Nhi." Bạch Duật gọi một tiếng.

Cố Nhất Nặc ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cô cũng không biết mình đang vẽ cái gì nữa, thế nhưng lại thất thần lâu như vậy.

"Có chuyện gì sao? Tôi phát hiện em không có tâm trạng gì cả."

"Ngày mai tôi có việc không tới học được, muốn xin anh nghỉ mấy ngày."

"Định đi đâu sao?"

"Đi Đế Đô một chuyến."

"Không sao, chỉ là mấy ngày thôi mà." Bạch Duật cười nhẹ nhàng, đứng dậy lấy lại cây cọ vẽ trong tay cô.

"Tôi thấy em cũng không có tâm trạng vẽ, hay là chúng ta đi dạo một chút đi."

"Được." Cố Nhất Nặc đứng dậy, đi theo Bạch Duật đi ra ngoài.

Bạch Duật dẫn Cố Nhất Nặc đến một toà cao ốc, vào thang máy lên tầng cao nhất, đến sân thượng.

Trước mắt là một quang cảnh rất thoáng đãng khiến cho tâm tình của Cố Nhất Nặc được thả lỏng đi rất nhiều.

Gió rất lớn, một tay Bạch Duật đang dựa vào lan can nhìn rất thư thái ưu nhã.

"Tôi có thể hỏi em, em đến Đế Đô làm gì được không?"

"Mấy ngày nữa chính là sinh nhật mẹ của Lục Dĩ Thừa, cho nên tôi phải đi một chuyến, mừng sinh nhật bà ấy."

"Ừm, đây cũng là việc nên làm, nếu như em đã lựa chọn sẽ kết hôn với Lục Dĩ Thừa, vậy bà ta chính là mẹ chồng tương lai của em, về tình về lý em đều phải đi."

"Bạch Duật, không nói việc này nữa, nói chuyện của anh đi? Tôi thật sự rất tò mò về quá khứ của anh." Cố Nhất Nặc lập tức dời đề tài.

Hiện giờ cô rất cần có một chuyện gì đó để giúp mình phân tâm, để cho cô không nghĩ tới chuyến đi ngày mai nữa.

"Vậy tôi sẽ nói vậy, có một khoảng thời gian tôi đã từng ăn ngủ lề đường, còn hợp tác với một người đàn ghita gặp được trên đường nữa, hai chúng tôi vất vả cả một tháng, kiếm được không ít tiền, số tiền đó cũng đủ cho chúng tôi sống mấy tháng, nhưng mà hai chúng đã phóng túng tiêu xài, trong một ngày thôi đã tiêu sạch số tiền đó! Ngày hôm sau, cậu ta tiếp tục lang thang đàn ghita dạo, còn tôi thì tiếp tục việc vẽ tranh của tôi."

Cố Nhất Nặc ngồi tưởng tượng ra cái khung cảnh đó liền cảm thấy rất buồn cười, "Cái này chẳng hợp với khí chất của anh gì cả."

"Khí chất của tôi?" Bạch Duật cười hỏi lại.

"Đúng vậy, tôi có cảm giác anh giống như là một người thuộc giới hoàng thân quý tộc của phương Tây, làm sao có thể có quá khứ nghèo túng như thế được chứ."

Hoàng thân quý tộc? Ý cười trên mặt Bạch Duật nhạt đi một ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.