Chương trước
Chương sau
Những việc này, một khi đã động tới là cứ nhắc mãi nhắc mãi không thôi.

"Bà cũng thấy rồi đấy, Dĩ Thừa có bao nhiêu ưu tú, đấy chẳng phải là công lao của ba sao?"

"Đúng vậy, chỉ có cha của ông mới có công thôi! Cái người làm mẹ như tôi đây chẳng có cái gì hết đấy, thậm chí Dĩ Thừa coi tôi còn chẳng bằng một người xa lạ!" Đỗ Minh Lan tức giận phản bác.

Lục Bẩm Sâm lập tức ngậm miệng, ông không muốn cãi nhau, mà có cãi nhau thì ông cũng cãi không lại Đỗ Minh Lan.

"Mẹ! Mẹ, đừng khóc, đừng khóc, mẹ xem, mẹ mà khóc là lại thêm mấy cái nếp nhăn đấy!" Lục Tử Duệ lập tức chạy ra, ôm lấy bả vai Đỗ Minh Lan.

Đỗ Minh Lan lập tức nín khóc, nhìn đứa con trai út, trong lòng ít nhiều cũng có chút vui vẻ thoải mái hơn.

"Mẹ, mẹ đừng tức giận, có lẽ là chị dâu nhỏ nghe nhầm, cho rằng mẹ cũng kêu chị ấy đến khách sạn ở đi? Nếu không con đi đón chị dâu về nha?"

"Không được đi!" Đỗ Minh Lan lập tức giống như một con mèo xù lông, "Ai cũng không được đi! Nó là cái thá gì, còn chưa bước vào cửa Lục gia thì không được tính là người của Lục gia! Nó thích ở khách sạn thì cứ ở đó đi!"

"Được, được! Không đón, không đón!" Lục Tử Duệ vội vàng dỗ dành.

Đỗ Minh Lan đứng dậy, bỏ đi lên lầu.

Lục Tử Duệ đưa mắt nhìn sang ba mình, "Ba, thật sự không đi đón sao?"

"Nghe lời mẹ con đi, là sinh nhật bà ấy, đừng chọc cho bà ấy không vui, đứa trẻ kia nữa, không biết nghĩ cái gì mà lại chạy đến khách sạn ở?" Lục Bẩm Sâm nói xong, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Không giáo dưỡng!" Đỗ Thiên Thiên châm vào một câu, khóe môi nhếch lên mang theo vài phần đắc ý.

Lục Tử Duệ liếc nhìn Đỗ Thiên Thiên "Đúng rồi, làm gì có ai có giáo dưỡng bằng Đỗ gia đại tiểu thư cô!"

"Lục Tử Duệ, cậu nói chuyện kiểu gì đấy!"

"Miệng mọc trên người tôi, tôi thích nói thế nào thì nói đấy!"

"Cậu!" Đỗ Thiên Thiên tức giận không chịu được nhưng lại không có cách nào phản bác.

"Tôi nói, Đỗ gia là chứa không nổi cô hay sao, ngày nào cũng ở nhà tôi làm cái gì? Một năm tôi về nhà có mấy lần, cô làm ơn đừng có lúc ẩn lúc hiện trước mắt tôi được không? Thấy là thấy phiền!" Lục Tử Duệ trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

"Dượng, dượng xem, thế nhưng cậu ta lại đuổi con đi! Con ở đây còn không phải là vì muốn có người trò chuyện với cô sao!"

"Tử Duệ, sao lại nói chuyện với chị họ như thế, trở về có mấy ngày thì hẳn là phải hoà hợp ở chung mới phải." Lục Bẩm Sâm nộ lại một câu.

Lục Tử Duệ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Đỗ Thiên Thiên cũng xoay người, hừ lạnh một tiếng.

Dù sao cô cũng không thích Cố Nhất Nặc này làm con dâu, nếu vậy cuộc hôn sự này càng bát nháo càng tốt!

Diệu Kha hiện tại còn đang bị ba cấm túc, làm hại cô ta đến cả người để nói chuyện cũng không có! Hơn nữa, chuyện của Diệp Diệu Kha cũng liên luỵ tới cô ta, làm cô ta cũng bị ba mình giáo huấn cho một trận! Tất cả những chuyện này đều là do Cố Nhất Nặc hại!

......

Cố Tùng Bác lấy lại bản kế hoạch, càng nghĩ càng không cam lòng, lập tức gọi điện thoại, sai người đặt vé máy bay chuyến sớm nhất của ngày sinh nhật Lục phu nhân. Ông ta cần phải đi một chuyến, làm sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy được? Ông ta cảm thấy, đây là một công đôi việc, đợi ông ta kiếm được tiền, tự nhiên cũng sẽ không phiền đến Lục gia nữa, có thể kiếm tiền dĩ nhiên ông ta sẽ kiếm nhiều một chút.

Hiện giờ chẳng qua là mượn tiền mượn thế của Lục gia, dù sao cũng là thông gia, Lục gia không giúp ông ta thì còn có thể giúp ai?

......

Tiệc sinh nhật của Lục phu nhân tổ chức tại khách sạn Ngự Cảnh. Từ sáng sớm, nhân viên khách sạn đã bận rộn xoay vần trong nhà hàng, trang trí phòng tiệc dựa theo sở thích của Lục phu nhân.

Ở khách sạn này đã ba ngày nhưng Cố Nhất Nặc lại chẳng đi đâu cả, Đế Đô đối với cô cũng chẳng tính là xa lạ gì, vậy nên cô liền ở lì trong khách sạn, đợi cho xong sinh nhật của Lục phu nhân thì liền trở về G thị.

Cô không nhịn được lại nghĩ đến cái bảng kế hoạch kia, không có cái bảng kế hoạch đó, không có chuyện cô cố tình lấy lòng, lần này hẳn là sẽ không còn giống như kiếp trước có phải không?

Đột nhiên, truyền đến một loạt tiếng đập cửa, Cố Nhất Nặc đứng dậy đi mở cửa.

Đỗ Thiên Thiên vận một thân lễ phục, hiển nhiên là phí tâm tư trang điểm cầu kỳ, đang đứng ở ngoài cửa.

"Cố Nhất Nặc, cô thật đúng là có đủ kiên nhẫn, thế nhưng ở lì trong khách sạn ba ngày!" Đỗ Thiên Thiên vừa mở miệng, khẩu khí liền không giấu được vẻ châm chọc.

"Cô có việc gì sao?" Cố Nhất Nặc lãnh đạm hỏi lại.

Đỗ Thiên Thiên thật đúng là đầu heo, thấy có người đứng ở trước mặt cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái.

"Cô tôi đã đến khách sạn, kêu cô đi qua đó."

"Ở phòng nào?" Cố Nhất Nặc hỏi.

"Đi theo tôi." Lục Thiên Thiên đi trước dẫn đường.

Cố Nhất Nặc đóng cửa phòng lại, gọi Tiểu Lưu cùng đi gặp Lục phu nhân.

Lục phu nhân ở là phòng VIP nhất khách sạn, vừa đi vào phòng đã nhìn thấy mấy nhân viên phục vụ bận rộn, Lục phu nhân đang ở trong phòng spa chăm sóc da.

"Cô, Cố Nhất Nặc tới." Đỗ Thiên Thiên gọi một tiếng, vứt túi xách trong tay sang một bên rồi đi sang một bên ăn đồ ăn vặt.

Bên trong phòng, không có ai đáp lại, Cố Nhất Nặc đứng ở chỗ này, thật sự là rất xấu hổ.

Cô nhận lấy quà trong Tiểu Lưu, món đồ này là ông nội vì cô mà chuẩn bị, cô liền mang theo món đồ này qua đây, những thứ khác đều không có chuẩn bị gì.

Cố Nhất Nặc đi đến trước cửa phòng, gõ nhẹ cánh cửa một chút.

"Lục phu nhân, con là Cố Nhất Nặc, con có thể vào được không?"

Lục phu nhân cũng đã làm đẹp xong, khoác một chiếc áo tắm dài, ngồi dậy.

"Vào đi."

Cố Nhất Nặc đẩy cửa đi vào, nhìn Lục phu nhân cúi đầu chào, "Lục phu nhân, xin chào! Đây là chút tâm ý con mang đến, xin người nhận lấy."

Lục phu nhân xem cũng chưa xem đó là quà gì, đưa mắt nhìn Cố Nhất Nặc một lượt từ trên xuống dưới.

Lần trước, lúc tổ chức sinh nhật của Cố Nhất Nặc, hai người bọn họ đã từng gặp qua, lúc đó bị đứa con gái nhỏ của Cố gia gây chuyện náo loạn nên cũng chưa có giáp mặt nói được mấy câu.

"Ở khách sạn có quen không?" Lục phu nhân thuận miệng hỏi.

Cố Nhất Nặc nghe ra được trong câu hỏi này giống như đang ẩn ẩn một chút tức giận.

Lục phu nhân nói chuyện, trước nay đều không thích nói rõ, sống chung với Lục phu nhân lâu như vậy, cô sớm đã thấu được tính tình của Lục phu nhân.

Chỉ là cô nghĩ không ra, chẳng phải là Lục phu nhân kêu cô ra khách sạn ở, không cần đến Lục gia sao? Tại sao lại còn nổi giận chứ?

Cô còn không rõ ràng lắm, cơn giận này của Lục phu nhân từ đâu mà đến. Chỉ có thể thật cẩn thận trả lời lại: "Mấy ngày nay đều ở khách sạn, không có đi thăm hỏi phu nhân, là con không đúng, con chỉ sợ là quá mức đường đột."

Lục phu nhân thấy Cố Nhất Nặc vâng vâng dạ dạ, cuối cùng cũng có vài phần thuận mắt.

"Cô mang quà gì đến vậy? Mở ra cho ta xem."

Cố Nhất Nặc lập tức tiến lên, mở hộp quà ra, cô cũng không biết rốt cuộc trong này là cái gì, mở ra xem mới biết được là một bộ sườn xám được chế tác thủ công.

Lục phu nhân cầm lên xem, không nhịn được hỏi lại "Đây là gấm Tô Châu?"

"Đúng vậy." Cố Nhất Nặc liếc mắt một cái đã liền nhìn ra, lập tức gật gật đầu. Bộ đồ này, Lục lão gia cũng coi như là cực kỳ dụng tâm.

"Mắt thẩm mỹ của cô xem ra cũng không tồi, màu sắc kiểu dáng đều rất hợp ý tôi."

"Phu nhân thích là được ạ." Cố Nhất Nặc nhỏ giọng đáp lại.

"Ta đi thử xem thế nào." Lục phu nhân cầm lên đi đến phòng thay đồ ở bên cạnh. Lúc đi ra đã vận bộ sườn xám đó trên người.

Không thể không thừa nhận, Lục phu nhân rất biết chăm chút bản thân, làn da rất trắng, mặc bộ sườn xám này vào chẳng giảm chút khí chất nào, lại còn có vẻ trang nhã cao quý.

Một bộ lễ phục vừa vặn đẹp đẽ đã làm cơn giận tích tụ mấy ngày qua của Lục phu nhân cũng đã tan đi không ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.