Bạch Duật đích thân kéo ghế ra, mời Cố Nhất Nặc ngồi. Động tác rất là lịch sự phong độ.
"Thế này cũng quá là nghiêm túc mất?" Cố Nhất Nặc nhỏ giọng nói.
Bạch Duật cười nhẹ, ngồi ở phía đối diện cô.
Tức khắc, đèn trong nhà hàng đều tắt hết, chỉ để lại mấy ánh đèn nhỏ trên tường. Trong khung cảnh thiếu sáng, mọi thứ liền trở nên mông lung kiều diễm.
Nhưng Bạch Duật đang ngồi ở trước mặt lại giống như đang phát ra ánh sáng vậy, quanh người đều toả ra anh sáng nhè nhẹ.
"Tiên sinh, tiểu thư, nến này chuẩn bị cho hai vị." Hai người bồi bàn đẩy xe chậm rãi đi tới, lấy hai ngọn nến đặt lên giá nến trên góc bàn.
"Xem thực đơn một chút đi, em thích ăn món gì?"
Cố Nhất Nặc mở thực đơn ra, nhìn một hồi, tùy tiện chọn một phần bít tết.
Bạch Duật chọn xong, đưa thực đơn cho bồi bàn.
"Tiên sinh, xin hỏi có cần mở nhạc lên không?"
"Không cần." Bạch Duật trực tiếp từ chối, đợi cho bồi bàn đi xong, anh ta mới hỏi Cố Nhất Nặc: "Có thích khúc dương cầm nào không?"
"Bản ánh trăng" Cố Nhất Nặc nhẹ giọng đáp lại, khúc dương cầm này cô có thể nghe mãi mà không thấy chán.
Bạch Duật đứng dậy đi đến chỗ cây dương cầm được đặt ở giữa nhà hàng, mỉm cười nhìn Cố Nhất Nặc. Ưu nhã ngồi ở trước cây dương cầm, ngón tay thon dài nhẹ lướt trên phím đàn, từng nốt nhạc trầm bổng réo rắc liền vang lên.
Cố Nhất Nặc nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-ong-xa-muu-sau-ke-hiem/2217260/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.