Editor: Ravine
https://www.youtube.com/watch?v=nAmKIJnzx5A
Nhưng Đỗ Ngọc Chương vẫn quỳ xuống, dùng sức dập đầu tạ ơn.
“Thần, tạ chủ long ân!”
“Đỗ khanh hà tất phải khách sáo.” Giọng nói của Lý Quảng Ninh từ đỉnh đầu y truyền đến, hơi men chếnh choáng cũng không che được ác ý lạnh lùng trong đó,
“Đỗ khanh tự hiểu rõ vị trí của bản thân như vậy, vậy mà còn chuốc lấy phiền phức, mất thời gian mười năm tiếp cận trẫm, bò lên trên long sàng của trẫm! Nếu trẫm không thưởng cho ngươi chút đồ tốt, chẳng phải là đã cô phụ ngươi nhiều năm trăm phương ngàn kế bán mình cầu vinh như vậy!”.
Lý Quảng Ninh tựa hồ đã say khướt, thân mình lung lay chếnh choáng. Nhưng đôi mắt hắn lại sáng lên trong đêm đen, gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Ngọc Chương, một chút cũng không chịu dời đi.
“Nếu ngươi cũng tự nhận thức được bản thân chỉ là một món đồ chơi của trẫm, căn bản không xứng được lọt vào mắt xanh của trẫm. Như vậy trẫm muốn chơi đùa đồ vật của trẫm như nào, ngươi cũng không tư cách có nửa câu oán hận. Có phải hay không?”
“Người đâu, vào thay y phục cho đồ chơi của trẫm, trẫm muốn dẫn y đi dạo đêm Đông Hồ!”
Ngay lập tức có mấy cung nhân tiến vào, cầm trên tay chiếc áo bào bằng tơ lụa mới tinh, trên thân áo dùng tơ vàng chỉ bạc thêu lên những đài hoa xanh ngát cùng từng đóa từng đóa thược dược lớn màu hồng và trắng. Bộ y phục không mang sắc trắng thuần khiết, nhưng áo choàng lại thuần màu đen, che đi những đóa hoa trên bào phục.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-nan-vi/698455/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.