Editor: Ravine
Đỗ Ngọc Chương nghe được câu này, xấu hổ cắn môi, cắn đôi môi mỏng đến trắng bệch. Y đương nhiên biết Trịnh thái y đang nói đến cái gì —— Lý Quảng Ninh một khi hứng thú nổi lên, làm gì thèm quan tâm đến thời gian địa điểm? Hắn lại còn luôn yêu cầu vô độ. Y vốn dĩ thân thể cũng có chút yếu ớt, mấy năm trở lại đây, đã sớm không gánh nổi trọng trách.
Thấy y thần sắc thống khổ, như là có lý do khó nói, lão thái y lại đột nhiên nhớ tới một ít lời đồn đại trên phố.
Đều nói bệ hạ đối vị Đỗ đại nhân này……
Trịnh thái y thở dài trong lòng. Ông sống hơn nửa đời người, thấy qua nhiều si nam oán nữ. Nhưng ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường —— bệ hạ thân là thiên tử nhân gian, tại sao lại không thể hiểu rõ điều này? Nếu vị Đỗ đại nhân này thật sự buông tay với thế gian, chẳng lẽ đây chính là điều mà bệ hạ muốn sao?
Nếu có cơ hội, nhất định phải khuyên nhủ bệ hạ một câu! Bằng không, vị Đỗ đại nhân này còn tiếp tục một mình gắng gượng chống đỡ như vậy, thật sự xảy ra chuyện gì…… khi đó hối hận cũng đã muộn rồi!
Nghĩ đến đây, Trịnh thái y cố nén cơn giận, nhẹ giọng hỏi,
“Đỗ đại nhân, chứng bệnh nôn ra máu này của ngài xuất hiện đã bao lâu rồi?”
“Nếu nói là thổ huyết từng ngụm lớn, hôm qua là lần đầu. Trước khi thi thoảng cũng bị, nhưng không nghiêm trọng như vậy.”
“Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-nan-vi/698441/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.