Editor: Ravine
Gian sau của Ngự Thư Phòng, là một phòng ngủ nhỏ.
Đỗ Ngọc Chương biết, y nếu như thật sự nằm trên giường, Lý Quảng Ninh sau khi trở về nhất định sẽ không tha cho y. Thay vì lại bị người đó làm nhục một lần nữa, y tình nguyện đứng đựa Lý Quảng Ninh trở về.
Ai ngờ y trong lòng muốn vậy, mà thân mình sớm đã quá sức rồi. Đứng được một canh giờ, chân y đã trở nên mềm nhũn, cuối cùng chịu không nổi.
“Còn phải đợi bao lâu nữa……”
Đỗ Ngọc Chương hai tay chống vào mép bàn, cúi thấp đầu xuống. Bên tai y vù vù không ngừng, hoa mắt váng đầu, chờ thêm một lát, chỉ sợ thật sự không đứng được.
“Đỗ Khanh đây là đang đợi trẫm sao? Thế nhưng lại gấp gáp như vậy, mất chút thời gian đi đến tẩm cũng cũng không chịu được, lại nóng lòng chờ đợi ở Ngự Thư Phòng.”
Thẳng đến khi những lời này dán sát vào tai y, Đỗ Ngọc Chương mới sợ hãi cả kinh vội quay đầu nhìn lại. Lý Quảng Ninh đã ở sau lưng y, vòng cánh tay ôm y vào trong ngực.
Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp đan xen. Đỗ Ngọc Chương nóng bừng, hai mắt mông lung mang theo hơi nước, dáng vẻ mờ mịt suy yếu đập vào mắt Lý Quảng Ninh, khiến trái tim hắn phút chốc lỡ nhịp.
“Quả nhiên là yêu nghiệt……”
Rõ ràng buổi sáng mới cùng y da thịt thân cận, giờ phút này trong lòng lại nổi lên một trận lửa nóng khó nhịn. Lý Quảng Ninh ánh mắt thâm thúy, cánh tay dùng sức, Đỗ Ngọc Chương liền đụng vào người hắn. Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-nan-vi/257674/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.