“Toàn thân đầy dấu vết như này, thật khiến người khác mở mang tầm mắt a.”
Lý Quảng Ninh trong lời nói mang theo ác ý, “Thượng triều mà cũng dám mang theo một thân đầy dấu vết như vậy ! Đỗ khanh, ngươi thật đúng là vô sỉ. Thật khiếm cho trẫm cũng mở rộng tầm mắt.”
Đỗ Ngọc Chương cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt.
Y đương nhiên không muốn mang theo này một thân dấu vết thượng triều, nhưng đêm hôm qua bị Lý Quảng Ninh cho gọi vào tẩm cung, giữ y lại cho đến lúc mặt trời mọc.. Y trong một đêm không kịp hồi phủ, còn có thể đi đâu rửa sạch dấu vết?
Nhưng y là tả thừa tướng, là trụ cột của triều đình, chỉ đạo chính sự toàn quốc, không thể không có mặt. Y cắn răng, chịu đựng đau đớn cùng suy yếu, mới coi như tạm chống đỡ được đến lúc hoàng đế bãi triều. Lúc hạ triều, y hoa mắt chóng mặt, cơ hồ không chống đỡ nổi.
Nhưng khi y mới bước vào nha môn công bộ liền nhận đến tin tức —— Hoà đàm đội ngũ sứ giả Man tộc bên phái sứ giả tới đã xuất phát, cơ hội ngàn năm có một hiện đang ở ngay trước mặt!
Mỗi năm chiến tranh ở biên quan đã hại bao nhiêu mạng người? Chiến sự liên miên, trong tương lai số người phải chết sẽ còn chồng chất. Vì cứu tính mạng những người này, Đỗ Ngọc Chương nhất định phải nắm được quyền chủ động hoà đàm trong tay.
Tâm tư của hắn, Lý Quảng Ninh cũng biết.
Cố tình, vị trí đặc sứ hoà đàm này, hắn vẫn chưa quyết định, chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-nan-vi/257668/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.