Mọi người nghe lờitiểu Thiên nói đều cười khẽ, Giản Dung liếc nhìn tiểu Thiên, quyết địnhvề sau không so đo với đứa bé, trong nhận thức của tiểu Thiên, vĩnh viễn không thể hiểu Ôn Uyển là vật phẩm riêng tư của anh.
Anh cứ tiếp tục so đo với tiểu Thiên, sớm muộn gì cũng bị thằng bé chết tiệt này làm cho tức chết.
“Chị về nhà, có quà cho tiểu Thiên này.” Nói xong Ôn Uyển đặt tiểu Thiênxuống, đứa bé bốn năm tuổi, ôm lên cũng không nhẹ, ngay sau đó Ôn Uyểnxoay người lấy quà tặng trong tay Giản Dung cho tiểu Thiên.
TiểuThiên nhìn món đồ chơi trong tay, khỏi phải nói rất vui vẻ, khoe khoangtrước mặt tiểu Cẩn: “Mẹ xem nè, món đồ chơi mới của con, ngầu không?”
“Mẹ thấy được!” Tiểu Cẩn lộ ra nụ cười, vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng vàdịu dàng trước sau như một, hai kiểu tính tình vốn không thể dung hợp,lại có thể thể hiện hoàn toàn trên người cô,
Ôn Uyển nhìn tiểu Cẩn, lấy một cái hộp tinh xảo đưa tới, khẽ mỉm cười: “Chị dâu, đây là đưa cho chị.”
Một mảnh khăn lụa, cũng không phải là lễ vật đặc biệt quý trọng, nhưng ÔnUyển muốn đưa cho tiểu Cẩn, cảm thấy phong cách người phụ nữ này đặcbiệt thích hợp với món quà tặng này, cho nên lúc đầu không hề suy nghĩliền mua lấy.
Tiểu Cẩn nhận lấy cái hộp, nhìn Ôn Uyển, trong lúcnày cũng hơi lúng túng: “Sao lại không biết xấu hổ, mua quà cho con nítlà được, anh chị thì miễn đi?”
Ở trong lòng tiểu Cẩn, vốn thiếuân huệ của Ôn Uyển, lúc cô không có ở đây, nghe Trương Nghị nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-co-vo-nho/538700/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.