Chương trước
Chương sau
“Không phải lấy cớ uống nhiều quá sao? Người này vừa đến liền đẩy ngã, nói lên tác phong của anh có vấn đề, từ đầu đến cuối là hoa hoa công tử *.” Kim Lân Nhi phản bác lại, một câu uống nhiều quá là không có chuyện gì rồi hả?
(*) Hoa hoa công tử: playboy
Nhiều cô gái để cho anh ta chơi như vậy, cũng coi như uống nhiều quá?
Kim Lân Nhi biết, người bên ngoài cũng đã truyền đến, thật không ngờ Dương vốn không đụng vào cô gái kia, nhưng đã truyền ra, dù có trăm cái miệng anh cũng không thể bào chữa, vốn làm để cho người khác xem, cần gì phải phí sức giải thích.
Dương gật đầu liên tục, chẳng thèm cãi vã, dù sao cũng là do bản thân sai rồi: “Được, tôi nhận tội với cô, nhanh rút kim ra cho tôi, cô đi làm việc đi, tiền lương do bệnh viện cấp, làm nhiều việc có ý nghĩa, tôi không muốn phụ lòng bộ xiêm áo này.”
Anh xoay chuyển ngược lại, thế nào gọi là quay ngược câu chuyện trở lại? Anh ấy hả, rất đẹp trai, phụ nữ theo cũng được, nhưng mà cũng có nguyên tắc.
Kim Lân Nhi cười với Dương, gật gật đầu, rút kim cho Dương, dọn dẹp đồ đạc, bưng khay thuốc xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, mọi người thật sự kinh ngạc, vừa rồi cô gái này khí phách như vậy, trong nháy mắt thì yếu đi?
Có phần không khoa học, nhưng sự thật đã chứng minh, bọn họ sai rồi, hơn nữa, sai vô cùng nghiêm trọng, đời này của Dương chính là cô gái này, quả nhiên cùng cấp bậc với Phó Sủng.
Chỉ có điều Phó Sủng không trói buộc, còn cô gái này nhìn xa trông rộng, bạn còn chưa rẽ tới, cô đã lấp bẫy cho bạn, thiếu chút nữa khiến Dương khóc, dĩ nhiên, đây là nói sau.
Kim Lân Nhi vừa đi, Ôn Uyển kinh ngạc nhìn Dương, hoàn toàn không hiểu, sao anh Dương lại hôn cô ấy, nhưng lười phải suy nghĩ nhiều, nói với Dương: “Anh Dương, sau này anh phải tốt đẹp, thứ hai này em và Giản Dung kết hôn, chân thành mời anh.”
Có mấy lời nói ra tàn nhẫn, càng thêm tàn nhẫn với người nghe, người con gái Dương cưng chiều phải lập gia đình rồi, cuộc sống giống như trò kịch, bạn nhìn khởi điểm, đoán quá trình, nhưng lại vĩnh viễn không nghĩ đến kết cục như thế nào.
Giản Dung nghe lời Ôn Uyển nói, cũng vô cùng cảm động, bởi vì cô nhóc luôn kiên định lương thiện, mới có thể nói ra những lời này với Dương.
Diệp Hàng nhìn Ôn Uyển, không đợi Dương trả lời liền mở miệng trước: “Tụi anh là anh em nhiều năm của Dương, cũng là anh em với anh của em, em gọi tụi anh một tiếng anh cũng là phải.”
Ôn Uyển nhìn Diệp Hàng, gật gật đầu, cô biết Diệp Hàng giúp anh Dương rất nhiều, nếu không phải là em họ của anh Thành, cháu ngoại nhà họ Ôn, sợ rằng hôm nay Diệp Hàng thật sự muốn mắng người.
“Em phải lập gia đình, mấy anh cũng nên vui mừng, nhưng tụi anh không thể vui mừng, đó là vì nể mặt Dương.” Diệp Hàng cũng biết nặng lời, nhưng Dương là anh em của anh, dù xấu cũng không sao cả. “Về sau em hạnh phúc hay không hạnh phúc, em đều phải nhớ, có một người đàn ông đã từng yên lặng bỏ ra nhiều như vậy vì em.”
Dương làm đủ chuyện, bọn họ không nói nhìn không tới.
Lái xe lên đại học Y đưa thứ này thứ nọ cho Ôn Uyển, vì để cho Ôn Uyển an tâm, nói là do Thành dặn dò, ngày nghỉ đưa Ôn Uyển về nhà, cũng nói là do Thành nhắn nhủ, mang theo cô bé này đi ăn, đi chơi, sau đó đưa về nhà.
Trong ký ức của anh, lần khắc sâu nhất chính là lần Dương đi xã giao không thể phân thân, nhưng Ôn Uyển nghỉ, vốn cũng không còn bao nhiêu chuyện, cậu ta muốn tự thân tự lực, kêu mấy người bọn họ chơi mạt chược với khách hàng.
Giữa đường muốn rời đi, đối phương có vẻ không đặc biệt vui mừng, đang thắng đến hưng phấn, thật ra thì mọi người nhường cho vị khách này, Dương phải đi, anh ta không vui, Dương nói bản thân có việc. Nói để cho người khác thế chỗ, vị khách này không chịu.
Chính là cảm thấy Dương thua tiền, không muốn chơi nữa, nói chơi bài như thương trường, thương trường như cuộc sống, nói rõ ràng mạch lạc, lúc ấy Dương cười lạnh một tiếng, cậu ấy không thua nổi, cho dù chơi lớn hơn Dương cũng không thua nổi.
Miễn cưỡng chịu đựng chơi cùng đối phương một lát, người nọ còn hăng hái hơn, Dương đứng dậy đập bàn, trực tiếp cầm từng quân mạt chược lên, ném chung quanh bốn phía, người nọ bối rối, Dương trừng mắt nhìn người ta.
Vô cùng căm hận trách mắng, buôn bán có thể không làm, nhưng loại người như mày, dù ông đây bồi thường, cũng sẽ không làm ăn cùng với mày, cũng chỉ là bữa tiệc, thật ra kiếm không đặc biệt nhiều, nghĩ tới sau này hợp tác Dương mới kìm nén bực bội, cứ tốn kém như vậy với đối phương.
“Cậu buồn bực hay không buồn bực, kích thích cái quái gì ở đây?” Dương nhíu mày mắng Diệp Hàng, giữa anh em mắng lẫn nhau là bình thường, bọn họ đều có vẻ vô cùng bình thản.
“Được rồi, ông đây khó chịu, cậu muốn nghẹn thì cứ nghẹn đi.” Diệp Hàng bất đắc dĩ mà lắc đầu, hạ thấp bản thân, chờ đó, sẽ có ngày thua thiệt, cũng không phải bởi vì Dương mắng anh, mà là anh cảm thấy người này quá ngu rồi.
Ôn Uyển xoay mặt, nghe lời Diệp Hàng nói, trong lòng rất không có cảm xúc.
Dương quay đầu, nhìn Ôn Uyển, nở nụ cười: “Cô nhóc, anh không nghiêm trọng như lời Diệp Hàng nói, ngày hôm qua uống rượu đã là chuyện quá khứ rồi, em làm đúng rồi, cũng không cần tự trách, như vậy cũng không thay đổi được gì, cũng không công bằng với Giản Dung.”
Anh cũng đã nghĩ thông, cô gái này cũng phải lập gia đình, đây là việc tốt, nếu gả cho anh, Ôn Uyển chưa chắc có hạnh phúc, với tính khí của anh, nếu biết trong lòng Ôn Uyển có người khác, mạnh mẽ chiếm lấy, sẽ làm anh hỏng mất.
Đến lúc đó tạo ra sai lầm lớn, còn lâu mới cứu vãn được, hôn nhân không có tình yêu như tương kính như tân *, chính là một muốn đoạt lấy, một muốn né tránh, hai người bị cưỡng ép đi chung với nhau, sẽ trở thành bi kịch.
(*) tương kính như tân: (vợ chồng) tôn trọng nhau như khách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.