Editor: Lãnh Nguyệt Dạ
Hoặc là nói gừng càng già càng cay, sợ là làm thế nào Trưởng Tôn Ngưng cũng không nghĩ ra, cái người ngốc có chút ngây thơ cụ đối với tình cảm ở trong mắt cô thực tế là một con hồ ly già đạo hạnh cao thâm giả dạng, mà cô đã lọt vào bẫy rập. Mặc dù có một ngày cô chợt hiểu hiểu chuyện hôm nay là một cái bẫy rập đã được thiết lập tốt, có lẽ chỉ biết nở nụ cười nhẹ, cũng có lẽ sẽ quay ra hỏi ngược lại: đàn ông không mưu tính lợi ích vì ‘ tính phúc ’ của mình thì có còn là đàn ông không? Đàn ông không có thủ đoạn thu phục người phụ nữ của mình còn không bằng một cây củi đốt, đáng giá yêu sao? Cô sẽ không tức giận, bởi vì yêu.
"Cám ơn Ngưng Nhi đã khai thông." Hoa Tử Ngang mỉm cười nói.
Ai? Làm sao cô cứ cảm giác là lạ, anh thật sự không có chịu kích thích gì sao? Từ khi cô đi vào phòng tắm đến bây giờ thế nào giống như bộ phim bị cắt đoạn vậy, nhảy thoát cũng quá nhanh rồi! Trưởng Tôn Ngưng mê hoặc, không nghĩ ra, dứt khoát liền không nghĩ nữa, có lẽ lời của cô để cho anh rõ ràng. Thật ra thì, Hoa Tử Ngang phiền lòng là thật, nghe lời nói giải thích của cô là thật, nhưng suy nghĩ khẩn cấp ăn được cô gái nhỏ này lại càng thật lòng hơn.
"Ông xã, nên ngủ rồi."
"Ừ." Lên tiếng, nhưng không hề động đậy.
"... Ông xã?"
"Ừ, ở đây."
Ngất, cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-co-vo-nhan-roi/2582341/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.