“Môn chủ….”Thánh Tranh Thánh Thanh một trận kinh hô, tay mắt lanh lẹ xuất thủ chếtrụ huyệt đạo Thánh Quân, Thánh Quân lập tức xụi lơ rồi ngã xuống, trước mắt một mảng đen, không hề ý thức. “Thánh Quân….” Cẩn Hiên buông Thành Vũ Doanh chạy vội đến bên người Thánh Quân, kinh hô. Hoàng Anh bắt mạch cho Thánh Quân, sắc mặt chợt biến, trừng lớn ánh mắt, ngăn chận tay bắt mạch Thánh Quân runrẩy, ngẩng đầu nhìn Thánh Quân đầu bạc một nửa, không thể tin quét mắtnhìn từng người trong Thánh Tiên Môn, bọn họ nhưng lại đối nàng gật đầu, chứng thật ý tưởng của nàng. Cẩn Hiên nhìn đến sắc mặt Hoàng Anh nháymắt thay đổi, lại nhìn từng người trong Thánh Tiên Môn sắc mặt cực khócoi, trong lòng hoảng sợ khó có thể nói bằng lời, nổi giận gầm lên mộttiếng nói: “Thánh Quân rốt cục như thế nào?” Hoàng Anh vừa muốn mở miệng nói chuyện,Thánh Thanh liền nói: “Môn chủ bị tà công Thánh Xích đả thương, chắc làhơi thở không xong, mới có thể như vậy, vương gia xin yên tâm, có HoàngAnh ở đây môn chủ rất nhanh sẽ không có việc gì.” Cẩn Hiên làm sao tin tưởng, lãnh thanhnói: “bổn vương muốn nghe lời nói thật, kia một đầu bạc lại là sao,Hoàng Anh nói thật.” Bị thương? Hừ nếu chính là bị thương, các ngươi sẽcó biểu tình này sao? “Vương gia, Thánh Thanh tỷ tỷ nói là thật, môn chủ chính là tâm mạch bị tà công thương tích, mới có thể làm chohơi thở hỗn loạn, về phần đầu bạc….” Hoàng Anh nhận được ánh mắt của đám người Thánh Thanh áp chế nghi hoặc trong lòng, khẳng định đối Cẩn Hiênnói, chính là đầu bạc này, nàng không biết nên lấy cái cớ gì lừa gạt Cẩn vương thông minh cơ trí. “Về phần đầu bạc đó là bởi môn chủ tuluyện thiên khôn thần công, mỗi lần phát hoàn công môn chủ sẽ như vậy,không có việc gì, chờ hồi phục lại thì sẽ tốt rồi.” Thánh Tranh mắt hoađào chợt lóe, giống như thoải máu giải thích, biểu tình kia không sao,thật là có sức thuyết phục. Chính là bọn họ biết chân tướng hiểu đượcnhững lời này của Thánh Tranh có bao nhiêu trầm trọng, bọn họ lòng đau:Môn chủ trúng bi bạch, độc lần này thế nhưng hội nhanh như vậy liền phát tác, nửa tháng, chính là nửa tháng thời gian, độc liền phát tác, đãkhông có thất thải liên của Đông Phương, môn chủ sợ là…. Cho dù HoàngLão ở đây cũng vô kế khả thi. Chẳng lẽ ông trời thật sự đối môn chủ tànnhẫn như vậy sao? Ngay cả một tháng cuối cùng cũng không chịu cho mônchủ. Bọn họ giống như muốn nói cho Cẩn vương chân tướng, nhưng không cósự cho phép của môn chủ, bọn họ không dám tự ý, dù sao môn chủ vẫn không chịu cùng Cẩn vương nhận thức, đó là vì tùy thời đều có khả năng lạirời đi. “Thánh Tiên Môn võ công quả nhiên thần bí, khó có thể dùng lẽ thường suy đoán.” Cẩn Hiên đôi mắt thâm thúy nhìnkhông ra cảm xúc, khóe miệng khinh câu cười lạnh nói, cả người tản mátra cường áp lực. Có lẽ Thánh Quân đầu bạc thật sự là luyện cái gọi làthiên khôn thần công, nhưng hắn tuyệt không tin tưởng sợ tình đúng nhưbọn họ nói đơn giản như vậy, Thánh Quân nhất định là có chuyện? Bọn họrốt cục giấu diễm cái gì? Cẩn Hiên có ý tứ khác trong lời nói làmcho mọi người trong Thánh Tiên Môn chột dạ cúi đầu, Thánh Lục đột nhiênla lớn: “ĐỪng nhiều lời, mau đỡ môn chủ trở về phòng đi.” “Đúng đúng…. Mau đỡ môn chủ trở về.” Thánh Tranh, Thánh Thanh vội vàng dìu Thánh Quân, lại bị Cẩn Hiên ngăn lại, ở trong bọn họ nghi hoặc chạy như điên trở về phòng, quay đầu gặp ngườiThánh Tiên Môn sững sờ tại chỗ, hét lớn một tiếng: “Hoàng Anh, ngươi còn đứng đó làm gì?” Hắn trong lòng chỉ có một ý niệm: Thánh Quân không thể có việc, hắn tình nguyện lựa chọn tin tưởng Thánh Tranh nói. Hoàng Anh phục hồi tinh thần lại, lập tức đi theo, đám người Thánh Tranh cũng đuổi theo. Lúc này trời đã sáng choang, đêm đen đã đi qua, nghênh đón ánh bình minh, nhưng không cách nào xua tan bi thươngcùng vẻ lo lắng trong lòng mọi người. Bởi vì phòng Thánh Quân đã bị hủy bởi vậyCẩn Hiên liền đem Thánh Quân vào phòng hắn, mềm nhẹ đặt ở trên giường,khinh lau một chút mồ hôi trên trán nàng. “Vương gia, ta muốn cấp môn chủ trị liệu, người ngoài không tiện ở đây, thỉnh tránh đi.” Hoàng Anh bước vào phòng liền nói. Cẩn Hiên ngẩng đầu nhìn mọi người ThánhTiên Môn liếc mắt một cái, chậm rãi đứng lên đi ra cửa phòng, vừa mới ra khỏi phòng thanh âm từ tính đặc hữu liền rơi vào tai mỗi người trongphòng: “Hy vọng các ngươi nói là thật, Thánh Quân thật sự không có việcgì.” Nhìn Cẩn Hiên đi ra ngoài phòng, đóng cửalại, đám người Thánh Tranh thế này mới thu hồi khuôn mặt tươi cười không sao cả, đi đến bên giường đôi mắt đựng hơi nước. “A.” trên giường Thánh Quân từ từ tỉnh lại, vô ý thức vừa đau vừa kêu rên một tiếng, trên trán lại bắt đầu chảy mồ hôi. “Mau, tiểu Anh Anh độc môn chủ lại pháttác, mau thi châm cho môn chủ.” Thánh Thanh lo lắng kêu, môn chủ kêuthảm thiết một tiếng kia thật sâu đau đớn tâm bọn họ. Hoàng Anh vội vàng lấy kim khâu, đối Thánh Quân sáp vào cái vào huyệt đạo, tái xuất ra một viên thuốc, nhìn bọnngười Thánh Tranh liếc mắt một cái, gặp Thánh Tranh gật đầu bắt tay xốclên khăn che mặt Thánh Quân, thời gian lại khắc này dừng lại, trước mắthé ra khuôn mặt tuyệt mỹ quen thuộc, tay cầm viên thuốc run rẩy, đôi mắt trừng thật lớn, vẻ mặt không thể tin: Này, điều này sao có thể? Môn chủ thế nhưng sẽ là nàng? Trong mắt người trên đời đã bị Thành Vũ Doanh hại chết Mạc Quân, môn chủ bọn họ dĩ nhiên là Mạc Quân, Thánh Quân chính là Mạc Quân? Trời ạ! Nàng có phải hay không đang nằm mơ, này rốt cục xảyra chuyện gì? “Tiểu Anh anh, đừng ngẩn người, để ta giải thích cho ngươi, mau đưa viên thuốc cấp môn chủ uống.” Thánh Tranh vôivàng phụ giúp nhìn Thánh Quân cũng chính là Mạc Quân nói. Hoàng Anh thế này mới phục hồi tinh thầnlại, trước gạt bỏ sự kinh hoàng của mình, uy Thánh Quân viên thuốc Thánh Hoàng đưa nàng, dần dần Thánh Quân vẻ mặt thống khổ dần bình tĩnh trởlại, hai mắt nhắm nghiền, môi nhếch, trên trán vẫn là không ngừng màchảy ra mồ hôi, khuôn mặt tuyệt mỹ không hề huyết sắc, mang theo mệt mỏi cùng thống khổ…. Nhưng cuối cùng cũng ngủ yên. “Thánh Thanh tỷ tỷ, chuyện này rốt cục lànhư thế nào?” Hoàng Anh quay đầu nhíu nhíu mày, đối vẻ mặt lo lắng cùngbi thương đám người Thánh Thanh hỏi. Còn chưa từ trong tin dữ môn chủtrúng độc phục hồi tinh thần lại, liền bị tin tức Thánh Quân là Mạc Quân làm cho người ta khó có thể tin cấp chấn đắc hoàn toàn có thể hôn mê,tràn ngập dấu chấm hỏi trong óc: Vì cái gì Mạc Quân hội biến thành mônchủ? Môn chủ rốt cục trúng độc gì, loại độc bá đạo nàng chưa bao giờ gặp qua. “Ai, chính là như ngươi nhìn thấy, môn chủ nàng từ nửa năm trước liền danh chấn thiên hạ đệ nhất quân sư, đươngtriều thái phó thái tử Mạc Quân công tử.” Thánh Thanh vẻ mặt quyện sắcngồi ở trên ghế, thở dài nói. “Nửa năm trước, ta nhận được tin tức Thánh Xích vẫn bí mật tìm kiếm Lăng Ngạo Quân là đệ tử duy nhất của hai vịtiền nhiệm hộ pháp, phong viêm hộ pháp trước khi chết đã đem thiên kiềnkiếm cùng thiên khôn thần công giao cho nàng, cũng truyền lại ngôi vịmôn chủ, mà Thánh Xích vội vã tìm nàng, đó là vì thiên kiền kiếm cùngthiên khôn thần công, nhưng hắn tìm khắp thiên hạ cũng tìm không thấyLăng Ngạo Quân, chỉ vì Lăng Ngạo Quân dùng tên giả là Mạc Quân, thành đệ nhất quân sư Long Hiên hoàng triều, bày mưu nghĩ kế Mạc quân sư. Mà nửa năm trước các các chủ chưa kịp lập môn chủ mới mà tranh nhau khôngngớt, ai cũng không phục ai, Thánh Tiên Môn lâm vào nguy cơ, lúc này tacùng Hoang lão trong lúc vô ý biết được Lăng Ngạo Quân mà Thánh Xích tìm không được có khả năng là thiên hạ đệ nhất quân sư Mạc Quân công tử.Cho nên ta cùng Hoàng lão suốt đêm chạy tới kinh thành vừa vặn đúng thời khắc nguy cấp, cứu Mạc Quân công tử, đưa nàng mang về Thánh Tiên Môn.”Thánh Tranh như là đang nhớ lại chuyện cũ tinh tế nói, mày hơi hơi nhíulại. “Khi đó Thánh Tiên Môn rất loạn, các hạnhân đánh nhau loạn, nhất là nhằm vào Xích các, mà chúng ta các các chủlại thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí ước hện cho Thánh Tiên Môn ngọn núi quyếtđấu, nhìn xem ai là cường giả chân chính, khi chúng ta đánh hai ngày hai đêm còn không phân thắng bại, đúng lúc này, một thân ảnh trắng noãn như chích tiên phiêu phiêu bay tới, dung nhan tuyệt mỹ, lãnh ngạo khí chấtlàm cho mọi người trong nháy mắt ngừng lại hô hấp, trong đầu trống rỗng, chính là ngơ ngác nhìn người trước mắt, đang nhìn đến trên trán nàng có hai sợi tóc bạc bay bay không chút ảnh hưởng đến tuyệt mỹ của nàng,ngược lại vì nàng lạnh lùng lạnh nhạt tăng thêm tang thương cùng lãnhkhốc. Phục hồi tinh thần lại nhìn đến trong tay nàng thiên kiền kiếm,chúng ta khinh thường nói công kích nàng, cho dù Hoàng lão thuyết minhhết thảy, chúng ta cũng không thừa nhận nàng, không để ý tới nàng, lạiđánh tiếp. Lúc này, nàng phiêu dật thân, thiên kiền kiếm nhẹ nhàng vunglên, liền đem chúng ta tất cả mọi người cấp ra đi, dễ dàng chế trụ chúng ta, cũng vận dụng trí tuệ hơn người của nàng làm cho chúng ta cam tâmtình nguyện thừa nhận nàng, hơn nữa biết được nàng là Mạc Quân chúng tatối sùng bái, chúng ta đã thề sống chết cả đời tùy tùng cho nàng.” Thánh Lục đôi mắt tỏa sáng, mang theo say mê tinh tế nói, làm vào nhớ lạinhan sắc làm cho thiên địa thất sắc kia. “Thì ra là thế, kia môn chủ trúng độc gì?” Hoàng Anh bên nghe bên gật đầu, lại nghĩ tới cực độc của Ngạo Quân vộihỏi. Nửa năm trước, Thánh Tiên Môn nội loạn, nàng tràn đầy bất mãn, thật ra Thánh Tiên Môn từ khi thành lập đến nay đã bị một lần nổi loạn nhưng sau khi trụ được nhanh chóng khôi phục, giống như lần đó đối Thánh Tiên Môn cũng không ảnh hưởng nhiều. Đối môn chủ dù chưa gặp một lần nhưngnghe thấy hướng đến tâm cao khí ngạo, trừ bỏ tiền nhiệm môn chủ, các các chủ ai cũng không phục lại mang vẻ mặt sùng bái cùng cung kính, ngay cả Thánh Lam lãnh khốc vô tình cũng không ngoại lệ, nàng liền luôn luôn tò mò môn chủ rốt cục là người như thế nào? Trên đời này lại có thể cóngười cùng Mạc Quân kỳ tài xuất chúng sao? Cũng không nghĩ đến, nguyênlai môn chủ liền chính là Mạc Quân. “Ai, ta Thánh Tử từ nhỏ cùng độc lớn lên,đối với bi bạch lại chính là lúc nhỏ nghe sư thúc nhắc qua, đó là chấtđộc cực kì nguy hiểm, đi khắp thiên hạ cũng tìm không được tài liệu liên quan đến bi bạch, thật sự là uổng công là thiên hạ đệ nhất độc. MàHoàng lão rốt cục ở một quyển sách tìm được ghi lại có liên quan đến bibạch, nhưng chính là một câu mà thôi, ha ha…. Không có thuốc giải, thểxác và tinh thần đã bị tra tấn lớn mà chết! Thiên hạ đệ nhất thần y cùng thiên hạ đệ nhất độc liên thủ nhưng lại đối bi bạch thúc thủ vô sách,trơ mắt nhìn môn chủ nhận hết tra tấn của bi bạch, một đầu tóc đen dầndần biến trắng, đường mệnh ngày càng ngắn, lúc ấy chúng ta thật sự hậnkhông thể đam hai tay chính mình cấp chém, còn xưng cái gì thần y cùngđộc nữ. May mắn Tranh cùng Đông Phương là sinh tử chi giao, Đông Phươngbiết hết thảy chân tướng không tiếc dùng nhân lực cùng vật lc]j lớn đitìm thất thải liên giải độc cho môn chủ, nhưng chính là tạm thời ngănchận độc tính một tháng, một tháng sau lại phải dùng đóa thất thải liênkhác, nếu không môn chủ chắc chắn…. Này nửa năm qua vẫn đều là dựa vàoĐông Phương tìm thấy thất thải liên ngăn chặn độc tính bi bạch, ta cùngHoàng lão lại thủy chung tìm không ra phương pháp giải độc hoàn toàn, mà thất thải liên trên đời chỉ có một đóa.” Thánh Tử trên mặt oa nhi bịtkín một tầng tang thương cùng ảo não tự trách nói. “Bi bạch? Ngay cả sư phó còn không giảiđược, chẳng lẽ môn chủ thật sự không cứu được sao?” Hoàng Anh đôi mắtmột trận ảm đạm, gục đầu xuống lẩm bẩm nói. Trách không được nửa năm qua sư phó luôn tại cổ điển y tịch cả ngày vùi đầu vào y lý, trừ bỏ mỗitháng đi tìm môn chủ, cũng không xuất môn, nguyên lai chính là vì mônchủ tìm kiếm giải độc? Buồn cười nàng thiên hạ đệ nhất nữ thần y ngay cả tên cũng chưa nghe qua, như thế nào tài năng cứu môn chủ đâu? Thánh Tử quay đầu nhìn về phía Thánh Quânđang ngủ, cái trán vẫn không ngừng chảy mồ hôi, nghẹn ngào nói: “Môn chủ hiện tại lại phát độc, thuốc của Hoàng lão chỉ có thể bảo vệ tâm mạchmột ngày, nếu không tìm được phương pháp giải độc, hoặc là tìm thất thải liên sợ là…. Sợ là không qua được đêm nay.” Trong hốc mắt đã đong đầyhơi nước, nước mắt sắp chảy xuống. “Tử, môn chủ lần này vì sao nhanh như vậyliền phát tác, một đóa thất thải liên không phải có thể áp chế độc tínhmột tháng sao? Vì cái gì mới qua nửa tháng môn chủ liền phát độc, hơnnữa tựa hồ so với vài lần trước càng thống khổ hơn?” Thánh Tử nói làmcho Thánh Thanh cả người nhảy dựng lên, vội vàng hỏi, hai hàng thanh lệtheo mặt nàng chảy xuống. Không, nàng không tin, không tin môn chủ chỉcó thể sống thêm một ngày, như vậy rất tàn nhẫn, đối Cẩn vương rất tànnhẫn. “Ta nghĩ là Thánh Xích làm bị thương tâmmạch môn chủ, khơi dậy độc tính bị ngăn chặn.” Thánh Tử nghẹn ngào cũngchảy xuống nước mắt. “Thánh Xích, lại là Thánh Xích, phản đồnày sắp chết còn muốn hại người, người như thế nên đầy xuống mười támtầng địa ngục, không, nên vĩnh viễn không siêu sinh….” Thánh Lục cũngbên khóc bên mắng Thánh Xích. “Thanh, Tử, Lục, tiểu Anh Anh đừng khóc,ta tin tưởng…. Môn chủ lợi hại như vậy nhất định sẽ có kỳ tích xuấthiện, ta phái người đi tìm Đông Phương, nhìn xem Đông Phương có tìm được thất thải liên không?” Thánh Tranh hít sâu một hơi, hốc mắt ửng đỏ, anủi bốn người đang khóc. Nhiều khó khăn như vậy môn chủ đều vượt qua được hắn tin tưởng lần này môn chủ cũng nhất định có thể vượt qua một kiếpnày. “Tranh nói đúng, ta lập tức dùng bồ câuđưa tin cho Hoàng lão, làm cho hắn chạy nhanh lại đây.” Thánh Lục hítsâu một hơi lau một chút nước mắt kiên định nói. “Ân, hảo, chúng ta đừng đứng chỗ này quấyrầy môn chủ nghỉ ngơi, tiểu Anh Anh ngươi đi chữa thương cho Cẩn vương,ta cùng Tử lưu lại chiếu cố môn chủ, nếu môn chủ tỉnh, chúng ta sẽ gọingươi.” Thánh Thanh cũng lau nước mắt vỗ vỗ Hoàng Anh khàn khàn thanhnói. “Ân.” Hoàng Anh hai mắt đẫm lệ mông lung gật đầu, nhẹ giọng nói. Đám người Thánh Tranh lại nhìn Ngạo Quânmột chút, nhẹ nhàng mà đi ra, chỉ còn lại Thánh Thanh, Thánh Tử ngồi lại đầu giường lo lắng Ngạo Quân hôn mê. Trong rừng trúc, một hắc y nhân mang khănche mặt hai tay chắp ra sau, đôi mắt tà khí như lâm vào trầm tư, nhìnchằm chằm cây trúc trước mắt, tuy chỉ lẳng lặng đứng nhưng cả người vẫntản mát ra một loại khí thế vương giả, cao quý lại làm cho người ta chịu áp lực vô hình. “Đây là ngươi đưa cho bổn vương?” cẩn Hiên lặng yên không một tiếng động đi đến phía sau thị địch, từ trong lònglấy ra tờ giấy, đưa đến trước người thị địch, dùng thanh âm đặc hữu từtính của hắn thản nhiên nói, đôi mắt thâm thúy lóe lên hiểu rõ. Đôi mắt tà khí thị địch lóe lên mỉm cười,thân thủ lấy tờ giấy qua mở ra, mặt trên viết: Thất Sát chưa chết. Nắmtrong tay dùng một chút lực tờ giấy lập tức hóa thành tro tàn, mang theo tà khí tiếng nói nói: “Ha ha…. Cẩn vương đã sớm biết, không phải sao?” “Quả nhiên là ngươi, Gia Luật Ưng.” CẩnHiên gợi lên một chút ý cười, thản nhiên nói, đôi mắt lóe lên phức tạp:Gia Luật Ưng cũng là hung thủ hại chết Quân, hắn hẳn là hận hắn, thậmchí giết hắn, nhưng là tối hôm qua hắn lại nhiều lần cứu hắn, nếu khôngphải hắn, hắn cùng Thánh Quân sẽ chết như thế nào, bọn họ không có khảnăng giết được Thánh Xích. “Ha ha….” Thị địch ngửa mặt lên trời cườiha ha, một phen điệu khen đen trên mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn tú hé ra tà cười, nụ cười lộ vẻ tà khí. “Gia Luật Ưng, ngươi như thế nào xuất hiện lúc này, thành thủ hạ Thánh Xích?” đôi mắt thâm thúy của Cẩn Hiên nhìnchằm chằm Gia Luật Ưng tà cười thản nhiên nghi vấn hỏi. Gia Luật Ưng, từ khí Quân ‘chết’ liền mất tích, Thương Liêu vương phái sở hữu ám vệhoàng thất tìm không thấy hắn, hắn giống như là theo nhân gian tiêuthất, không thể tưởng được nhưng lại ẩn thân trong thất sát lâu thànhthủ hạ đắc lực của Thánh Xích. “A…. mắt thấy Quân vì sự ích kỉ của ta màchết thảm, ta phẫn hận, ta hối hận, ta đau triệt nội tâm, ta mỗi ngàylấy rượu qua ngày, không dám thanh tỉnh, nhưng càng uống càng thanhtỉnh, ta biết không có thể còn như vậy ta nghĩ theo Quân mà đi, đối vớisự không có dũng khí kia, ta sợ Quân căn bản là không nghĩ nhìn thấy ta. Ta muốn tha lỗi, nên vì Quân báo thù, ta biết Thành Vũ Doanh sau lưngcòn có người, kia đó là Thất sát, nhưng thất sát quá mức thần bí, ta căn bản là không thể vì Quân báo thù, cho nên ta nghĩ các loại biện pháp,gia nhập thất sát lâu, tiếp cận thất sát, trở thành thị địch hắn tối tín nhiệm, giúp hắn khống chế phệ hồn. Đối với ngươi cho tới bây giờ vốnkhông gặp qua chân diện mục thất sát cũng chưa thấy qua Thành Vũ Doanh,bằng ta dốc hết sức lực vẫn là giết không được bọn họ, biết ngươi cùngThánh Quân sáp nhập đánh thất sát lâu, thất sát bắt đầu thiết cục, taliền biết chỉ có cùng ngươi liên thủ mới có thể vì Quân báo thù, chínhlà không thể tưởng được thất sát nhưng lại chính là Thánh Xích, hắn thểnhưng không chết.” Gia Luật Ưng lộ vẻ tà cười, lâm vào nhớ lại nói. Hắn nói vân đạm phong khinh nhưng Cẩn Hiên biết sự tình không thể thoải mái như vậy, hắn nhất định là bị rất nhiều khổ, bị rất nhiều tra tấn, còn có ánh mắt hắn, Gia Luật Ưng là trờisinh hồng mâu vì sao hội biến thành con ngươi đen? Gặp Cẩn Hiên nhìn chằm chằm vào đôi mắthắn, Gia Luật Ưng không sao cả cười nói: “hồng mâu của ta sẽ làm lộ thân phận của ta, cho nên ta dùng dược vật cải tiến ánh mắt, như vậy mớikhông khiến thất sát hoài nghi.” Hắn nói là thoải mái nhưng kì thực trongđó sở chịu khổ thật sự không lời có thể diễn tả: chí là thay đổi hồngmâu trời sinh, hắn liền nhận hết tra tấn về mình, hơn nữa dùng dược vậtthay đối hồng mâu cách mười ngày sẽ bị mất hiệu lực, cho nên mỗi mườingày hắn lại phải chịu tra tấn không chịu nổi, không cần phải nói thấtsát đối hắn tra tấn cùng phương thức sinh tồn tàn khốc của thất sátlâu…. Hắn vốn là một thái tử một quốc gia, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờchịu quá khổ, lần này hắn xem như một lần hưởng hết nỗi khổ nhân gian,tối tàn nhẫn, thống khổ. “Gia Luật Ưng bổn vương tin tưởng ngươilúc trước chính là bởi vì quá yêu Quân mới có thể như vậy. Ngươi cũng là chịu sở lừa của Thành Vũ Doanh, Quân sẽ không trách ngươi.” Cẩn Hiênthan nhỏ một tiếng, thản nhiên nói. Tuy rằng lúc trước hắn cũng có phântách hắn cùng Quân, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới muốn hại Quân, Quân‘chết thảm’ Gia Luật Ưng trong lòng đau khổ, hối hận cũng không kém sovới hắn, vì Quân, vì tiếp cận thất sát hắn chịu khổ đã muốn quá nhiều,huống chi hắn còn muốn hy sinh chính mình bảo vệ hắn, hắn như vậy làmcho hắn như thế nào còn hận đâu? “Ha ha…. Bất đắc dĩ như thế nào, Quân chết ta khó có thể biện giải.” Gia Luật Ưng tự trách cười nói, tà khí trênmặt nhưng lại nổi lên chút tang thương, giống như mệt mỏi, mệt mỏi nói:“Âu Dương Cẩn Hiên, ngươi là người Quân yêu, ngươi còn phải sống tốt, ta nghĩ đây là kỳ vọng của Quân, về phần Quân đối ngươi hiểu lầm…. Haha….” Quay đầu nhìn về phía xa, nói tiếp: “Ta sẽ giúp ngươi cùng nànggiải thích.” Thánh Xích, Thành Vũ Doanh hại chết Quân đã chết, MạcNguyệt Oánh cũng đã bị trừng phạt, hiện tại chỉ còn hắn, hắn hiện tại có dũng khí đi gặp Quân. “Gia Luật Ưng ngươi….” Cẩn Hiên cả kinhnói, hắn biết Gia Luật Ưng nói những lời này có ý tứ gì, nhưng Gia LuậtƯng, Quân có lẽ không chết, Thánh Quân khả năng chính là Quân…. Chính là Cẩn Hiên còn chưa nói những lờinày, Gia Luật Ưng tầm mắt đột nhiên nhìn về phía chân trời xa, đôi mắtlóe lên vẻ chân thành cười nhìn Cẩn Hiên nói: “Âu Dương Cẩn Hiên, nếukhông có chuyện gì phát sinh, nếu không phải bởi vì đồng thời yêu Quân,ngươi và ta nhất định trở thành bạn tốt, hảo huynh đệ, chính là…. Có lẽkiếp sau đi! Kiếp sau chúng ta lại làm huynh đệ tốt.” Kỳ thật không thểphủ nhạn, từ nhỏ đến lớn hắn tuy rằng hận Âu Dương Cẩn Hiên, thề muốnđánh bại hắn nhưng trong nội tâm hắn vẫn đều thực thưởng thức, thực kính nể Âu Dương Cẩn Hiên. “Không cần chờ kiếp sau, từ hôm nay trởđi, ngươi Gia Luật Ưng chính là hảo bằng hữu của Âu Dương Cẩn Hiên ta.”Cẩn Hiên một lời đáp lại Gia Luật Ưng, gợi lên một cái chân thành tươicười, sang sảng nói. ‘Phệ diễm tà quân’ Gia Luật Ưng, Cẩn Hiên vẫn làthập phần thưởng thức, hắn tài năng cũng không kém hắn. “Ha ha…. Âu Dương Cẩn Hiên cám ơn ngươi,ta Gia Luật Ưng cuộc đời này có người làm huynh đệ, không uổng, có thểđược đến ngươi tha thứ ta có thể an tâm đi rồi.” Gia Luật Ưng cũng mộttay đặt lên bả vai Cẩn Hiên thoải mái cười. “Gia Luật Ưng ngươi thật sự có thể an tâmđi sao? Ngươi bỏ mặc phụ vương ngươi, bỏ mặc Thương Liêu quốc sao?” CẩnHiên thản nhiên hỏi ngược lại. “phụ vương? Ta tối không bỏ xuống được đólà phụ vương, Âu Dương Cẩn Hiên đáp ứng ta, khi ta đi rồi, nếu ThươngLiêu xảy ra chuyện gì, ngươi hết sức tương trợ.” Gia Luật Ưng đình chỉcười to, mắt lộ áy náy nói. Hắn thực xin lỗi người đó là phụ vương hắn. “Gia Luật Ưng, kỳ thật Thánh Quân hắn….” Cẩn Hiên vừa định mở miệng cùng Gia LuậtƯng nói chuyện Thánh Quân, Y Thiên, Y Hàn liền xuất hiện nói: “Vươnggia, hoàng thượng cùng hoàng hậu tới.” “Cái gì, hoàng huynh cùng Vũ Tình như thếnào hội rời kinh đâu?” Cẩn Hiên quay đầu, mắt lộ nghi hoặc nói, suy nghĩ một chút bình tĩnh nói: “Hoàng huynh cùng Vũ Tình hiện tại ở đâu?” “Đã vào phủ.” Y Thiên cung kính trả lời.Bọn họ cũng rất kỳ quái hoàng thượng cùng hoàng hậu như thế nào sẽ đếnđâu?? Hơn nữa xem ra còn thực sốt ruột, hoàng hậu nương nương từ sau khi quân sư qua đời liền vẫn ở tại hậu cung, cả ngày thương tâm không thôi, một bước cũng không bước ra khỏi cửa cung, hiện tại không chỉ có racung còn đuổi tới nơi này. “Cẩn Hiên.” Cẩn Hiên vừa định đi gặp Chính Hiên, Ngạo Tuyết, một giọng nữa quen thuộc vang lên. Hai thân ảnh nháy mắt vội tới trước mặt Cẩn Hiên. “Hoàng huynh, Vũ Tình, các ngươi như thếnào đến đây?” Cẩn Hiên nghênh đón cau mày hỏi, xem hoàng huynh cùng VũTình phong trần mệt mỏi, liền biết bọn họ là một đường ra roi thúc ngựatới rồi, là chuyện gì, làm cho bọn họ tới nhanh như vậy. Cẩn Hiên còn đang trong suy đoán, Ngạo Tuyết cầm trụ tay Cẩn hiên hỏi: “Thánh Quân ở nơi nào?” “Vũ Tình phát sinh chuyện gì?” Cẩn Hiênmày nhăn càng sâu, trong lòng cả kinh hỏi. Vũ Tình như thế nào hội tớilà vì Thánh Quân đâu? Có phải hay không Vũ Tình cũng phát hiện cái gì?Thánh Quân có phải hay không thật sự chính là Quân? “Đừng hỏi mau dẫn ta đi gặp Thánh Quân.”Vũ Tình lôi kéo Cẩn Hiên, liền hướng phía trước đi đến nói. Nàng bây giờ còn không thể nói cho Cẩn Hiên, nếu kết quả đúng chứng thật Thánh Quâncũng không phải Quân, kia Cẩn Hiên nhất định sẽ chịu không nổi, hết thảy chờ nàng gặp được Thánh Quân, xác định Thánh Quân có phải là Quân haykhông, tái cùng Cẩn Hiên nói đi. “Cẩn đệ, trước mang ta đi gặp Thánh Quânđi.” Chính Hiên một tay giữ lấy Ngạo Tuyết, vỗ về lưng nàng, bên giúpnàng thuận khí bên mang theo mệt mỏi nói. Thoáng nhìn Gia Luật Ưng đứngmột bên trong lòng nghi hoặc: Gia Luật Ưng mất tích lâu ngày như thế nào sẽ xuất hiện ở trong này? Nhìn thấy bọn họ cũng không có phản ứng gì,tựa hồ đã xem chính mình hoàn toàn đặt ngoài trần thế. Nhưng lúc này hắn vô tâm tư đi để ý cái đó, Tình nhi mấy ngày nay suốt đêm chayjddi, thểxác và tinh thân mỏi mệt, tái sốt ruột như thế sợ thân thể của nàng sẽchịu không nổi. “Tạm thời khả năng không thấy được, tốihôm qua cùng Thánh Xích đại chiến một hồi, Thánh Quân bị trọng thương,đang nghỉ ngơi.” Cẩn Hiên đôi mắt buồn bã, khàn khàn thanh nói. HoàngAnh vội tới trị thương cho bọn họ, nói cho họ Thánh Quân đã không việcgì, hiện tại đang nghỉ ngơi, nhìn nàng khóc hồng con mắt cùng không khítrầm lặng liền biết nàng nói dối, cũng mặc kệ hắn như thế nào muốn gặpThánh Quân, bọn Thánh Tranh cũng khắp nơi ngăn trở, lần nữa cam đoanThánh Quân thật sự không có việc gì, chính là bị trọng thương cần hảohảo nghỉ ngơi, hơn nữa cũng nói Thánh Quân hạ lệnh, không bất luận kẻnào quấy rầy, cho nên hắn đến bây giờ còn không thấy được Thánh Quân.Nhưng hắn tin tưởng có Hoàng Anh ở đây, Thánh Quân hẳn là không có gìnguy hiểm. “Cái gì? Bị thương nặng? Hiện tại thếnào?” Ngạo Tuyết vơaf nghe đến Thánh Quân bị thương nặng, lập tức đẩyChính Hiên ra, lại nắm tay Cẩn Hiên vôi hỏi. “Thánh Xích?” Chính Hiên nhíu nhíu mày, tìm tòi nhìn về phía Cẩn Hiên nói. Thánh Xích không phải đã sớm bị Quân giết sao? Cẩn Hiên gật đầu, đem sở hữu mọi chuyện nói ra, Chính Hiên nghe được không ngừng cau mày. “Không thể tưởng được Thánh Xích đúng làthất sát, Thành Vũ Doanh cũng đã chết?” Chính Hiên thở dài, vẻ mặt suytư. Không thể tưởng được lần trước chết là thất sát giả, mà thất sátchân chính cũng là Thánh Xích, che dấu thực tốt! May mắn có Thánh Quân,tài năng dẫn hắn ra, nếu không Long Hiên thực lâm nguy. Thánh Quân quảnhiên trí tuệ hơn người, một ván cờ thật hồ diệu. “Ân.” Cẩn Hiên mặt không chút thay đổi gật đầu. “Ai nha, các ngươi đừng quản nữa cái gìThánh Xích, vẫn là thành Vũ Doanh, ta nghĩ đến Thánh Quân hiện tại ởđâu? Thế nào?” Ngạo Tuyết một chút đẩy ra hai huynh đệ vẻ mặt trịnhtrọng, tay chống nạnh nói. Cái gì thất sát, Thánh Xích, đều đã chết, cócái gì đâu, Thánh Quân rốt cuộc ra sao mới là quan trọng, Thánh Quân rốt cuộc có phải là Quân hay không mới trọng yếu. “Hắn hiện tại ở trong phòng nghỉ ngơi,Thánh Tranh không cho bất luận kẻ nào tiến vào, cho nên đến bây giờ tacũng không có gặp qua hắn, nhưng Hoàng Anh nói đã không còn trở ngại.”Cẩn Hiên bình tĩnh nói nhưng đôi mắt thâm thúy lại mang theo thật sâu lo lắng. “Phòng ở đâu? Nếu đã không còn lo ngạiliền có thể gặp chúng ta đi.” Ngạo Tuyết đôi mắt đen thông minh vừachuyển cười nói. Hôm nay mặc kệ ai ngăn cản nàng nhất định phải nhìnthấy Thánh Quân. “Ân, chúng ta đi thôi.” Cẩn Hiên nghĩ nghĩ liền gật đầu, đem bọn Ngạo Tuyết đến chỗ Thánh Quân. Vừa đi đến cửa bên bị Thánh Tranh ngăntrở, hắn không hề là một bộ không sao cả, bộ dáng ngả ngớn, mà là vẻ mặt nghiêm túc đứng trước mặt bọn họ, thanh âm trầm thấp nói: “Vương giamôn chủ đã nghỉ ngơi, không tiện gặp khách, mời trở về.” Thần sắc hắnmỏi mệt ngay cả nhiều hơn hai người xa lạ cũng chưa để ý. Không thể làmcho bọn họ đi vào, môn chủ mặc dù đã tỉnh lại nhưng bây giờ còn thực suy yếu, sợ bị bọn họ phát hiện chân tướng. “Hôm nay ta nhất định phải nhìn thấy Thánh Quân.” Ngạo Tuyết kiên định nói khiến Thánh Tranh chú ý. Thánh Tranh thế này mới chú ý tới haingười, vừa định mở miệng đột nhiên trước mắt chợt lóe, còn chưa phản ứng lại đây, huyệt đạo đã bị điểm trúng, vừa định mở miệng hô lên, một bàntay lập tức điểm á huyệt hắn, động tác hành văn lưu loát liền mạch. “Tiểu Hiên tử làm tốt lắm.” Ngạo Tuyết một tay kéo tay Chính Hiên, tán dương, một ánh mắt Ngạo Tuyết Chính hiênliền biết nàng muốn làm gì, thừa dịp Thánh Tranh nhất thời không chú ýdễ dàng chế trụ hắn. “Chúng ta vào đi thôi.” Chính Hiên dủng nịch cười nói. “ân.” Cẩn Hiên gật đầu, không để ý ThánhTranh ở đây gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đẩy cửa đi vào phòng, Chính Hiên, Ngạo Tuyết, Gia Luật Ưng cũng theo vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]