Thực thoảimái, thực thoải mái, Cẩn Hiên cảm thấy chính mình như đang nằm ở trênmây, thực thoải mái, thực thư thái, cái gì hắn cũng có thể không cần đểý, tinh thần và thể xác từ rất lâu tới nay bị buộc chặt giờ đây được thả lỏng, hắn vẫn nghe có người nói ở bên tai hắn điều gì đó, lúc nào cũnggọi hắn, nhưng hắn cái gì cũng không muốn để ý, thầm nghĩ luôn luôn ởnơi này, cứ như vậy cả đời, cái gì cũng không thèm quan tâm. Nhưng độtnhiên có một thanh âm thẳng tắp truyền tới, làm chấn động tâm hắn: ‘CẩnHiên, ngươi nhất định phải nhanh tỉnh dậy, nhanh tỉnh lại a!’ là thanhâm của Quân, Quân, y dường như đang bị nhốt, y đang chờ hắn…… (BB: Nàng Nguyệt, nàng xem, Hiên ca tự trong tâm tưởng đã buông xuôi a!) [Lệ Nguyệt: Nhưng Cẩn ca vẫn nghe thấy tiếng của Quân tỷ mà tỉnh lại a!!Mà nàng đừng kêu Hiên ca vì Âu Dương Chính Hiên cũng là Hiên ca nga~]
Quân,Quân…… Không được, hắn không thể ở đây được, hắn phải ra ngoài, nhưng cả người lại không có một chút khí lực, vô luận hắn giãy dụa thế nào vẫnkhông động đậy nổi, đây là chuyện gì? Không, không, hắn nhất định phảira ngoài, hắn còn rất nhiều việc phải làm! Quân còn chờ hắn đi cứu!Quân…… Khi nghĩ đến Quân, hắn như tràn ngập sức lực, giãy mở trói buộc,thân vọt đi hướng tới Quân, trước mắt tựa hồ sáng ngời……
“Quân……Quân……” Trên giường sắc mặt Cẩn Hiên tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, màynhăn thật sâu, tay hắn loạn trảo trong không trung một trận như trênkhông trung ấy có Quân ở đó, thanh âm nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-su-vuong-phi/1625207/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.