Chương trước
Chương sau
Thực thoảimái, thực thoải mái, Cẩn Hiên cảm thấy chính mình như đang nằm ở trênmây, thực thoải mái, thực thư thái, cái gì hắn cũng có thể không cần đểý, tinh thần và thể xác từ rất lâu tới nay bị buộc chặt giờ đây được thả lỏng, hắn vẫn nghe có người nói ở bên tai hắn điều gì đó, lúc nào cũnggọi hắn, nhưng hắn cái gì cũng không muốn để ý, thầm nghĩ luôn luôn ởnơi này, cứ như vậy cả đời, cái gì cũng không thèm quan tâm. Nhưng độtnhiên có một thanh âm thẳng tắp truyền tới, làm chấn động tâm hắn: ‘CẩnHiên, ngươi nhất định phải nhanh tỉnh dậy, nhanh tỉnh lại a!’ là thanhâm của Quân, Quân, y dường như đang bị nhốt, y đang chờ hắn…… (BB: Nàng Nguyệt, nàng xem, Hiên ca tự trong tâm tưởng đã buông xuôi a!) [Lệ Nguyệt: Nhưng Cẩn ca vẫn nghe thấy tiếng của Quân tỷ mà tỉnh lại a!!Mà nàng đừng kêu Hiên ca vì Âu Dương Chính Hiên cũng là Hiên ca nga~]
Quân,Quân…… Không được, hắn không thể ở đây được, hắn phải ra ngoài, nhưng cả người lại không có một chút khí lực, vô luận hắn giãy dụa thế nào vẫnkhông động đậy nổi, đây là chuyện gì? Không, không, hắn nhất định phảira ngoài, hắn còn rất nhiều việc phải làm! Quân còn chờ hắn đi cứu!Quân…… Khi nghĩ đến Quân, hắn như tràn ngập sức lực, giãy mở trói buộc,thân vọt đi hướng tới Quân, trước mắt tựa hồ sáng ngời……
“Quân……Quân……” Trên giường sắc mặt Cẩn Hiên tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, màynhăn thật sâu, tay hắn loạn trảo trong không trung một trận như trênkhông trung ấy có Quân ở đó, thanh âm nhẹ giọng vô lực nỉ non trongmiệng hắn vội vàng bật ra.
“Vươnggia…… Vương gia, người rốt cục tỉnh rồi” Ngụy Tử Tề canh giữ ở một bênnghe được âm thanh nỉ non của Cẩn Hiên, bước nhanh tới trước giường,phát hiện ánh mắt Vương gia giật giật, còn nỉ non cái gì đó, không phảiảo giác, quả thật đã tỉnh, vui vẻ kêu to.
Phía bênkia các tướng quân khác nghe thấy tiếng hắn cũng nhanh chóng đi tới, bảy tám người cùng vui vẻ nói: “Thật tốt quá, Vương gia rốt cục tỉnh lạirồi”
“Tỉnh tỉnh, không có việc gì!” Bạch đại tướng quân tuổi đã cao quả thực kích động đến rơi nước mắt.
“Ta đã nói rồi! Vết thương nhỏ không thể khuất phục được Vương gia đâu! Ha ha……” Triệu Chi Dương ngây ngốc cười nói.
……
“Tốt lắm,tốt lắm, nhanh đi thỉnh Hoàng Anh… Cô nương đến, nói Vương gia đã tỉnh.” Ngụy Tử Tề vẻ mặt vui vẻ, ôn hòa cười nói, trong lòng hắn cũng không ức chế được vui sướng, bất quá coi như tương đối còn có lý trí, khônggiống những người khác, vui vẻ đến cái gì cũng rối loạn.
Vừa nghenhư thế, mọi người mới định thần lại, Bạch tướng quân liên tục nói:“Đúng, đúng…… Nhìn xem, chúng ta đều cao hứng nên hồ đồ a, nhanh đithỉnh Hoàng cô nương đến.”
“Không cầnthỉnh, bổn cô nương tự mình đến rồi đây” Bạch tướng quân vừa dứt lời, ởcửa trướng liền truyền đến thanh âm của Hoàng Anh.
“Hoàng Anh, Vương gia đã tỉnh, ngươi mau tới đây xem.” Ngụy Tử Tề vừa thấy Hoàng Anh đến, vui vẻ thúc giục nói.
“Tỉnh thìtỉnh, lớn xác như vậy còn ầm ĩ cái gì? Ngủ lâu như thế, chẳng lẽ tưởnghắn ngủ mãi không tỉnh a! Thật sự là một đám không có kiến thức” HoàngAnh vừa chậm rãi hướng đến giường vừa thì thào lẩm bẩm.
Mọi ngườiđương nhiên đều nghe được nàng nói gì! Chính là giận không dám nói màthôi, mạng Vương gia vẫn là do nàng cứu! Hiện tại Vương gia bị thươngnặng như vậy, tuy nói đã tỉnh, nhưng trước mắt vẫn là dựa vào y thuậtcao minh của nàng, không thể sinh khí với nàng được. Thần y Hoàng Anhtính cách cổ quái, quả nhiên danh bất hư truyền, nếu làm cho nàng khôngvui, việc nàng buông tay không thèm quản là phi thường có khả năng,trước kia Hoàng Thượng vì hoàng hậu mà cầu nàng đã bị hành khó hành dễra sao bọn họ đều đã nghe nói. Trong mắt nàng căn bản không có cái gì là Hoàng Thượng, cái gì là Vương gia, tướng quân, cứu chữa hay không toàndựa vào tâm tình của nàng. Không phải nói lương y như từ mẫu sao? Nhưthế nào nàng đều là dựa vào tâm tình mà làm việc? Hừ, quả nhiên là người của Thánh Tiên Môn kỳ quái, trải qua chuyện Thánh Xích, Thánh Tiên Mônđều thành tà phái trong lòng bọn họ, bất quá quả thật Thánh Tiên Môn làm việc gì cũng là không thể giải thích theo lẽ thường.
Hoàng Anhkhông biết ngoại trừ Ngụy Tử Tề, tất cả mọi người đều thầm phỉ bángnàng, cho dù biết nàng cũng không để ý, dù sao tựa như lời hoàng hậunói, bị nói cũng không thiếu khối thịt nào. Nàng lập tức đi vào, ngồixuống bên giường, thấy Cẩn Hiên quả nhiên đã tỉnh, chỉ là khí lực cònsuy nhược, nên nhất thời chưa mở mắt mà thôi, tay bắt mạch Cẩn Hiên,mạch tượng đã đập vững vàng, xem ra Cẩn Vương gia này quả nhiên khônggiống thường nhân, bị thương nặng như vậy, nhanh như thế đã tỉnh.
“Hoàng Anh, Vương gia thế nào?” Ngụy Tử Tề vẻ mặt vội vàng hỏi.
“Không chết được.” Hoàng Anh không kiên nhẫn trừng mắt, khẩn trương như vậy làm chi, không tin y thuật của nàng sao?
Ở đây mọingười bao gồm Ngụy Tử Tề nghe được Hoàng Anh nói như vậy, miệng đều thởphì phì muốn mở miệng, lại nhìn đến đôi mắt thâm thuý của Vương gia đãhé mở, lập tức liền quên những lời không hay Hoàng Anh vừa mới nói, tấtcả đều xông tới, vẫn là Vương gia quan trọng hơn.
“Ngươi……”Cẩn Hiên rốt cục mở mắt, nhưng thần chí vẫn mông lung, trong mơ mơ màngmàng chỉ nhìn được nữ tử trước mắt tựa hồ như đã từng quen biết.
“Vươnggia.” Hoàng Anh lời chưa xuất khẩu, Ngụy Tử Tề liền đối với Cẩn Hiên nhẹ nhàng mà kêu một tiếng. Hoàng Anh vẻ mặt khó chịu quay đi, hừ.
“Tử Tề?”Cẩn Hiên nghi hoặc gọi một tiếng, tiếng kêu của Ngụy Tử Tề làm cho thầnchí Cẩn Hiên khôi phục lại, tình cảnh trước mắt chậm rãi rõ ràng, tạisao các tướng quân tất cả đều ở trong này, đã xảy ra chuyện gì? Muốnđứng lên, lại phát hiện toàn thân hư nhuyễn vô lực, hắn đây là như thếnào vậy!
Thấy Vươnggia giãy dụa muốn ngồi dậy, Ngụy Tử Tề tiến lên một bước, giúp Cẩn Hiênngồi dậy nói: “Vương gia bị thương, hôn mê năm ngày năm đêm, ngay cảquân y đều thúc thủ vô sách, mạt tướng chờ đợi lo lắng không thôi, maynhờ có Hoàng cô nương đây”. Nói xong, ánh mắt không tự giác liếc về phía Hoàng Anh.
“Thần yHoàng Anh?” Cẩn Hiên nghi hoặc nhìn về phía cô nương vận y phục hoàngsắc ngồi ở trước giường, thật là Hoàng Anh. Hắn bị thương hôn mê nămngày năm đêm? Bị thương? Quân? Quân đâu? Cùng lúc đó trận chiến vớiThánh Xích ấy dần dần hiện lên trong đầu, trí nhớ chậm rãi quay lại,Quân bị Thánh Xích đâm trúng một kiếm, sau lại bị Gia Luật Ưng bắt đi,không, không được, hắn phải cứu Quân.
“Vương giacòn nhớ rõ tiểu nữ a!……” Hoàng Anh rốt cục quay sang, cả giận nói, tỏ vẻ nàng đang khó chịu, chính là nàng chưa nói xong, chỉ thấy Cẩn Hiên giãy dụa muốn xuống giường, lập tức lại càng không thích : Ta nói chuyệnngươi làm như không nghe còn chưa tính, thân thể hư nhược như vậy cònmuốn cậy mạnh. Lập tức không cần để ý, nàng biết bọn Ngụy Tử Tề hội đứng dậy ngăn cản, đem việc này dao tặng cho mấy tên mãng phu kia, kỳ thậtnàng cũng thiện lương đấy thôi! Chẳng hiểu tại sao bên ngoài cứ nói nàng cái gì tính cách cổ quái? Nàng không muốn quái cũng không được, muốntrách thì cứ trách đương kim hoàng hậu a!
“Vương gia, ngươi muốn làm gì? Hiện tại thân thể ngài còn thực suy yếu” Ngụy Tử Tềthấy Vương gia giãy dụa muốn ngồi dậy, vội vàng ngăn cản nói.
“Quân, Quân bị Gia Luật Ưng bắt đi, bổn vương…… Bổn vương muốn đi cứu y!” Cẩn Hiênvừa thở hổn hển vừa muốn tránh khỏi sự ngăn cản của Ngụy Tử Tề, trêntrán mồ hôi chảy thành dòng, nhưng hắn tuyệt không để ý, hắn thầm nghĩđi cứu Quân.
“Vương gia, ngài hiện tại vừa mới tỉnh, hay là hảo hảo nghỉ ngơi, hãy để Tử Tề cứuQuân, Tử Tề cho dù liều mạng nhất định đem Quân an toàn trở về.” Ngụy Tử Tề một bên ngăn cản Cẩn Hiên, một bên kiên quyết nói với Cẩn Hiên.
Không phảihắn muốn an ủi Cẩn Hiên, hắn thật sự lo lắng cho Quân, rất muốn cứuQuân, nhưng do mấy ngày nay Vương gia vẫn hôn mê bất tỉnh, mà Gia LuậtƯng lại thường phái người đánh đột kích, làm hắn vừa lo lắng cho Vươnggia, vừa hết sức lo lắng cho Quân, lại phải luôn luôn chuẩn bị ngăn cảnsự tấn công của Thương Liêu, nên không dám rời đi, hiện tại cuối cùngVương gia cũng đã tỉnh, hắn có thể an tâm đi cứu Quân.
“Khôngđược, Tử Tề ngươi tạm để ý quân vụ, bổn vương đi cứu Quân, Quân đang chờ ta cứu!” Cẩn Hiên vẻ mặt kiên quyết nói, hắn phải tự mình đi mới yêntâm, nhất là khi nhớ đến ánh mắt của Gia Luật Ưng nhìn Quân, hắn liềncảm thấy Gia Luật Ưng có ý đồ với Quân, hiện tại Quân lại ở trong tayGia Luật Ưng, nhất định dữ nhiều lành ít, hơn nữa Quân còn bị trọngthương như vậy, không biết hiện tại ra sao, năm ngày năm đêm này khôngbiết Gia Luật Ưng đối đãi Quân như thế nào.
“Vương gia, ngươi bị thương nặng như vậy, đi thế nào được, vẫn nên để Tử Tề đi!” Ngụy Tử Tề cũng kiên trì nói.
“Võ côngngươi mặc dù cao, nhưng vẫn là kém hơn Gia Luật Ưng, vả lại trong quândoanh Thương Liêu thủ binh rất mạnh, bổn vương đích thân đi mới yêntâm.” Cẩn Hiên vẻ mặt trầm trọng nói. Ngụy Tử Tề nhìn hắn lo lắng.
“Vậy ngươinghĩ rằng với thân thể ngươi hiện tại có thể đánh thắng được Gia LuậtƯng, tránh được bọn thủ vệ trong quân doanh Thương Liêu cứu đi cái gìQuân kia hử?” Lúc này người dám ở đây nói với Cẩn Hiên như vậy trừ bỏHoàng Anh ra, còn có thể là ai? Nàng vẫn đang hờn dỗi không muốn nóichuyện, thật sự vì nhìn ngứa mắt mới nhịn không được mở miệng châm chọcnói.
Thật là,không biết chính mình bị trọng thương nặng bao nhiêu sao? Hiện tại ngaycả hành động cũng có điểm khó khăn, còn muốn đi cứu người, người cònchưa đến được quân doanh Thương Liêu liền đã bị giết, nàng đã dùng rấtnhiều dược liệu trân quý mới cứu tỉnh hắn, cũng không muốn không cônglãng phí dược liệu tốt như vậy, mà nàng lại càng không muốn Ngụy Tử Tềđi, không cần phải nói, nếu như đi, nhất định có đi không có về.
“Cho dù bổn vương bị trọng thương cũng không ngăn cản được lòng bổn vương muốn cứuQuân, Hoàng cô nương, cám ơn quan tâm và đa tạ ân cứu mạng, nhưng chuyện cứu Quân, bổn vương nhất định không thay đổi chủ ý.” Cẩn Hiên ngữ khíkiên quyết nói. Hắn biết hiện tại hắn bị thương rất nặng, nhưng tronglòng hắn thật gấp rút a! Một khắc cũng không chờ được, cho dù phải chết, hắn cũng phải đi cứu Quân, chỉ cần có thể nhìn thấy Quân, chết cũngkhông tiếc.
“Ngươi……Ngươi muốn chết là chuyện của ngươi, nhưng ta không muốn lãng phí nhiềudược liệu trân quý như vậy.” Hoàng Anh sinh khí chỉ vào Cẩn Hiên mắng,sau đó cười quỷ dị, mọi người không kịp phản ứng thì một cây ngân châmđã châm trúng huyệt đạo Cẩn Hiên, hừ lạnh, cười nói: “Hừ, nhìn ngươi như thế nào đi cứu người, ta đã phong bế huyệt đạo của ngươi, làm toàn thân ngươi vô lực, vẫn nên hảo hảo dưỡng thương đi! Cẩn vương gia của ta,thương thế tuy là của ngươi nhưng ngươi không được quyền tùy tiện lộnxộn nga, chờ vết thương ngươi tốt lên, đến lúc đó ngươi muốn cứu baonhiêu Quân, ta cũng không hội ngăn cản ngươi. Ha ha……” Nhìn Cẩn Hiên chỉ có thể lấy ánh mắt giết người nhìn nàng, cả người hắn suy yếu vô lực,Hoàng Anh đắc ý nở nụ cười.
“Hoàng Anh, tại sao ngươi có thể đối với Vương gia như vậy?” Ngụy Tử Tề bất mãn giận đến đỏ mặt nhìn Hoàng Anh nói.
“Tại sao ta đối với hắn như vậy? Hảo, Ngụy Tử Tề, ngươi đã nói như vậy, ta đây liền giải khai huyệt đạo để hắn đi chịu chết.” Hoàng Anh chống nạnh chỉ vàoNgụy Tử Tề cả giận nói, nói xong làm như muốn giải huyệt Cẩn Hiên.
“Khoan khoan” Ngay khi Hoàng Anh muốn giải huyệt, Ngụy Tử Tề lập tức lên tiếng ngăn trở.
Hoàng Anh hừ một tiếng xoay đầu lại, nàng cũng không thật sự muốn giải huyệt, chỉ là muốn ngoạn Ngụy Tử Tề một chút mà thôi.
“Vương gia, thực xin lỗi, người hiện tại không nên hành động, Tử Tề chỉ có thể đểHoàng cô nương chế trụ huyệt đạo người vậy” Ngụy Tử Tề đối với Cẩn Hiênnói.
“Đúng vậy!Vương gia người hiện tại không nên lộn xộn, mà Tử Tề lại quản lý quânvụ, việc cứu quân sư để mạt tướng đi!” Triệu Chi Dương thấy Vương giamặt buồn bã, lập tức chờ lệnh nói.
“Vương gia, mạt tướng cũng muốn cứu quân sư, dù là đầm rồng hang hổ, mạt tướng cũng muốn cứu quân sư an toàn thoát ra” Hồng tướng quân cũng vẻ mặt kiênquyết chờ lệnh đi cứu Ngạo Quân.
“Vương gia, mạt tướng cũng đi.” Bạch tướng quân cũng chờ lệnh nói.
“Vương gia, mạt tướng cũng đi.”
……
Nhất thờitrong nội trướng tất cả tướng quân đều hướng Cẩn Hiên chờ lệnh đi cứuNgạo Quân, kỳ thật năm ngày trước, khi Ngụy Tử Tề cùng Hoàng cô nươngmang Vương gia bị trọng thương về mà không có quân sư, hỏi Tử Tề mớibiết được, quân sư bị Gia Luật Ưng bắt đi, lập tức mỗi người đều vì quân sư mà lo lắng không thôi, hận không thể lập tức lẻn vào quân doanhThương Liêu cứu quân sư trở về, lại nghe nói quân sư cũng bị trọngthương, gấp đến độ muốn hoảng loạn, thân thể quân sư vốn yếu nhược nhưthế [là bọn họ tự cho là thế a!] không biết đã bị Gia Luật Ưng tra tấnnhư thế nào. Nhưng Vương gia lại bị trọng thương nặng như vậy, mãi vẫnchưa tỉnh, nội tâm cũng thực vì Vương gia lo lắng, không biết nên nhưthế nào cho phải, sau lại vì quân Thương Liêu quân đánh lén, quân tâmbất ổn, làm bọn họ phải đề phòng, không dám rời bỏ trại. Hiện tại Vươnggia rốt cục tỉnh, hơn nữa lại có thần y Hoàng Anh bên cạnh, bọn họ rốtcục có thể không cần lo lắng nữa mà toàn tâm đi cứu quân sư.
Không aibiết Vương gia và quân sư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe Tử Tềkể lại khi hắn cùng Hoàng Anh đuổi tới vừa vặn thấy Gia Luật Ưng đangmuốn đâm trúng Vương gia, tuy rằng chặn được một kiếm của Gia Luật Ưng,nhưng quân sư lại bị Gia Luật Ưng thừa dịp bọn họ không chú ý mà bắt đi, mà Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận tà ác kia nghe Hoàng Anh nói đã bị phá, nhưng cụ thể như thế nào, ngay cả Hoàng Anh cũng nói không rõ,hiện trường nơi đó chỉ còn tường đổ cột xiêu, còn có thi thể một hắc ynhân và thi thể Ngọc nhi.
“Ai cũngkhông được đi” Cẩn Hiên tái nhợt nghiêm mặt, lời tuy nói hữu khí vô lực, nhưng chúng tướng nghe được cũng biết là không thể kháng lệnh. Hắn biết mọi người muốn tốt cho hắn, cũng vì lo lắng cho Quân, nhưng hắn sẽkhông vì biết rõ đó là đường chết mà còn để bọn họ đi.
“Tuân lệnh” Chúng tướng mặc dù không muốn, nhưng không thể không tuân theo lờiVương gia, chỉ là mặt ngoài đáp ứng, trong lòng lại nghĩ cho dù phải tráilệnh, bọn họ cũng muốn liều chết cứu quân sư ra, bọn họ còn chưa hướngquân sư giải thích. Trước đây đối xử với y như vậy!
“Ai dám một mình hành động, về sau không cần xưng là tướng quân dưới trướng ÂuDương Cẩn Hiên ta” Cẩn Hiên lãnh nghiêm mặt trầm giọng nói. Mọi người ởchung lâu như vậy, bọn họ có suy nghĩ gì sao có thể thoát được đôi mắttinh tường của Cẩn vương gia!
“Vươnggia……” Chúng tướng đồng loạt tiến lên một bước, cùng kêu lên, nhưng đềubị ánh mắt sắc bén của Cẩn Hiên ngăn lại, chỉ phải gục đầu lĩnh mệnh.
Cẩn Hiênyên lòng, nói với Hoàng Anh: “Hoàng cô nương, bổn vương khi nào hồiphục?” Nếu việc đã như thế, hắn biết vô luận thế nào Hoàng Anh cũngkhông để hắn ra ngoài, mà hiện tại căn bản hắn quả thật không thể đi cứu Quân, chỉ hy vọng nhanh chóng dưỡng thương tốt hơn, có thể sớm ngày cứu y. Quân, ngươi nhất định phải kiên trì.
“Được rồi!Lấy bản lĩnh nội công thâm hậu của ngươi cộng với thần y diệu thủ hồixuân của ta, đại khái là nửa tháng!” Hoàng Anh ra dáng tự hỏi nói, cònkhông quên tự kỷ một phen.
“Nửa tháng? Không được, Quân không thể chờ lâu như vậy được, Hoàng cô nương, cóbiện pháp gì không, có thể làm bổn vương nội trong vài ngày có thể khôiphục?” Cẩn Hiên vừa nghe lập tức vội vã nói, nửa tháng lâu lắm.
“Vài ngày?Ngươi tưởng ta là thần tiên a? Không có biện pháp, hảo hảo dưỡng thươngcho ta” Hoàng Anh thốt lên sợ hãi nói, kỳ thật có điểm ra vẻ khoatrương, tay áo vung lên, cũng không để ý người khác đang sinh khí, đithẳng ra ngoài.
“Nàng……”Triệu Chi Dương thấy Hoàng Anh vô lễ như thế, sinh khí muốn nói gì đó,lại thấy Vương gia vô lực nằm xuống, đối với bọn họ phất phất tay, bènphải theo mọi người lui ra ngoài.
Năm ngàysau, thần y không hổ là thần y, Cẩn Hiên hiện đã có thể xuống giường đilại, chẳng qua nội thương còn chưa tốt, huyệt đạo lại bị phong, toànthân vô lực mà thôi.
Cẩn Hiênngồi trên giường trong doanh trướng Ngạo Quân, cảnh vật như trước, nhưng người đã mất, Quân, ngươi hiện tại ra sao? Mấy ngày nay, hắn phái YThiên, Y Hàn đi thăm dò tình thế của Quân, nhưng bất luận bọn họ dò thám như thế nào, một chút tin tức cũng không có, giống như Quân căn bảnkhông có trong doanh trại của Gia Luật Ưng.
Chẳng lẽQuân đã xảy ra chuyện? Khi ý nghĩ này bất chợt xuất hiện, Cẩn Hiên đangngồi lập tức đứng lên, không được, hắn không thể đợi nữa, hắn nhất địnhphải đi cứu Quân.
Lập tứcngồi xếp bằng trên giường, mạnh mẽ dùng nội lực đem huyệt đạo bị HoàngAnh phong bế giải khai, giải khai huyệt đạo như vậy là chuyện thập phầnnguy hiểm, dễ làm thân thể tổn thương, hơn nữa nếu có gì không ổn, khảnăng tẩu hỏa nhập ma rất cao, ngoài ra hiện tại nội thương của hắn chưalành, tùy thời đều có khả năng mất mạng, nhưng hắn bất chấp tất cả, hắnchỉ cần nhất nhắm mắt lại là thấy Quân cả người toàn máu nằm trong lònghắn, hắn rốt cuộc chịu không nổi loại tra tấn này.
Nửa ngàysau, Cẩn Hiên toàn thân mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt tái nhợt hư thoát ở trên giường, thở phì phò, bất quá cuối cùng cũng đã đem huyệt đạo giảihết, Quân, ngươi chờ ta, ta tới cứu ngươi.
Trong doanh trướng của Thương Liêu, Ngạo Quân một thân bạch y tay cầm một quyểnsách, thần thái nhàn nhã ngồi ở đầu giường xem, xem cả buổi vẫn chỉ lànhìn một tờ, suy nghĩ vẫn quanh quẩn ở lời nói lúc nãy của Gia Luật Ưng: ‘Quân, không cần rời khỏi ta, không cần buông tha cho ta, ta hiện tạichỉ có ngươi, nếu ngươi cũng không muốn ta, ta cái gì cũng không muốncó’.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ năm ngày trước, sau khi nàng tỉnh lại liền phátsinh sự việc đó, liên tục năm ngày Gia Luật Ưng đều không xuất hiện nữa, chỉ phái tỳ nữ tới chăm sóc nàng, hơn nữa dùng loại dược tốt nhất, làmthương thế của nàng hồi phục hơn phân nửa chỉ trong năm ngày ngắn ngủi,chỉ là nội lực vẫn bị phong bế, đào thoát không được.
Hôm nay,nàng nghĩ Gia Luật Ưng sẽ không đến như mọi khi nhưng lúc nàng đang hảohảo đọc sách, Gia Luật Ưng đột nhiên tiến vào, nàng chưa kịp phản ứng đã bị hắn gắt gao ôm lấy, vốn định đẩy hắn ra nhưng phát giác hắn hôm naythật là lạ, không nói lời nào, chỉ là chôn đầu vào cổ nàng, thần sắcbuồn bã, thân thể nàng cứng đờ, nàng cũng chỉ có thể để yên cho hắn ôm.
Một látsau, Gia Luật Ưng rốt cục mới chậm rãi buông nàng ra, trên mặt đã khôngcòn nét cười tà mị ngày xưa, mà là vẻ mặt suy sút, vô thần, trong lòngnàng tê rần, vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì, Gia Luật Ưng lại độtnhiên hôn nàng, nhưng chỉ là nhẹ nhàng, cực kỳ ôn nhu quý trọng, sau đóđôi hồng mâu nhìn thật sâu vào đôi mắt của nàng, khẩn cầu nói: “Quân,không cần rời khỏi ta, không cần buông tha cho ta, ta hiện tại chỉ cóngươi, nếu ngươi cũng không muốn ta, ta cái gì cũng không muốn có.”
Aiz, NgạoQuân thở dài thật sâu, câu nói này của Gia Luật Ưng thật sự là khuấy đảo lòng nàng, làm nàng một chút cũng không thể an tĩnh, hơn nữa nàng pháthiện, cảm xúc nàng càng ngày càng bị Gia Luật Ưng nắm đi, trong lòngnàng có hắn sao?
Đang lúcnàng cầm sách nhưng lòng đầy buồn khổ, đột nhiên một thân ảnh màu xanhxuất hiện ở nội trướng, Ngạo Quân mặc dù nội lực bị phong tỏa, nhưng vẫn cảm giác sâu sắc được một hơi thở khác tồn tại ở đây, không phải GiaLuật Ưng, cũng không phải tỳ nữ kia.
“Quân” Đang lúc nàng muốn ngẩng đầu lên để xem hơi thở đột nhiên xuất hiện kia làai, thân ảnh màu xanh đó đã ôm mạnh lấy nàng, kêu to một tiếng.
Ngạo Quânthân thể cứng đờ, trong mắt đã có vệt nước khả nghi xuất hiện, động mộtchút cũng không dám động, nàng sợ vừa động, lại phát hiện này chính làgiấc mộng, là nàng rất nhớ Cẩn Hiên mà hiện ra ảo giác.
“Quân” Thấy Ngạo Quân không phản ứng, Cẩn Hiên ôm nàng càng mạnh, hận không thể đem nàng tiến vào trong cơ thể chính mình, lại thâm tình gọi một tiếng,nhiều ngày lo lắng, tưởng niệm đều hóa thành một tiếng gọi đầy thâmtình, nội tâm kích động, cảm xúc vui vẻ tất cả đều dồn vào tiếng gọinày. Nhắn gửi trong tiếng gọi này.
“Cẩn Hiên,là ngươi sao? Ngươi thật sự đến đây sao?” Ngạo Quân run run nắm lấy thắt lưng của Cẩn Hiên, nơm nớp lo sợ khẽ hỏi. Vui sướng quá độ làm nàng đến bây giờ cũng không dám tin tưởng, Cẩn Hiên thật sự tới cứu nàng.
“Đúng, làta, ta tới cứu ngươi, Quân, thực xin lỗi, tha thứ cho ta đến bây giờ mới đến cứu ngươi, để ngươi chịu khổ nhiều như vậy” Cẩn Hiên vùi đầu vào cổ Ngạo Quân, tham lam hấp thụ mùi hương thoang thoảng , động tình nói.
“Không,không, ta không sao, Gia Luật Ưng đối đãi ta tốt lắm.” Ngạo Quân khẽngẩng đầu lên, đem nước mắt bức trở về, vội vàng nói.
Cẩn Hiênthật sự đến đây, nàng không phải đang nằm mơ, nàng thật sự gặp lại hắn,trái tim nàng thật vui vẻ tựa hồ sắp nhảy ra, chưa bao giờ cảm giác xalạ này chiếm đầy toàn bộ thể xác và tinh thần của nàng như thế, lúc này, nàng mới bất tri bất giác hiểu được, vị trí Cẩn Hiên trong lòng nàngkhông đơn giản như nàng tưởng, nàng đối với hắn sớm đã có cảm tình vượthơn cả tình bạn, nhưng chính nàng phải đem loại cảm tình này bóp chếtkhi nó còn chưa sâu sắc, nàng không thể biểu hiện ra ngoài, trong lòngCẩn Hiên chỉ có Tuyết thôi, nếu nói ra, ngay cả khả năng làm bằng hữucủa bọn họ cũng không được. Mặc kệ nàng đối Cẩn Hiên có cảm tình như thế nào, bọn họ chỉ có thể vĩnh viễn làm bằng hữu, bởi vì giữa bọn họ còncó Tuyết, có lẽ còn có Gia Luật Ưng, nàng rốt cuộc nên đối với cảm tìnhcủa Gia Luật Ưng như thế nào!
Ngạo Quânnói là sự thật, cũng muốn an ủi Cẩn Hiên, để hắn không cần tự trách bảnthân như vậy, nhưng Cẩn Hiên hình như không để vào tai.
Cẩn Hiênchậm rãi buông Ngạo Quân ra, vẻ mặt kích động nháy mắt trở nên âm trầm,hàn thanh nói: “Gia Luật Ưng đối đãi ngươi tốt lắm? Xem ra cảm tình giữa ngươi và Gia Luật Ưng thật tốt! Ngay cả quân sư quân địch đều lấy lễkhách quý mà đãi, quân sư ở đây tựa hồ rất khá, bổn vương thật là kẻnhiễu sự.”
Sự vội vàng trong lời nói Ngạo Quân làm hắn cảm thấy y đang biện giải cho Gia LuậtƯng, hơn nữa hắn yên lặng một cách lạnh lùng khi chợt nhớ đến hắn vừamới lần tìm các doanh trại Thương Liêu nhưng không thể tìm thấy Quân,đang lúc hắn hết sức thất vọng đột nhiên nghĩ tới có thể y ở trong doanh trướng của Gia Luật Ưng hay không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là cảmthấy không có khả năng đó xảy ra, Gia Luật Ưng hội như thế nào đem quânsư phe địch nhốt ở doanh trướng chính mình! Nhưng lại nơi nơi tìm khôngthấy người, cũng chỉ đánh cuộc một phen, không thể ngờ được Quân thật sự trong này. Nhất thời quá mức kích động, hiện tại mới chú ý Quân khôngchỉ ở tại doanh trướng Gia Luật Ưng, hơn nữa thần thái tự nhiên, tuyệtkhông như tù nhân, tựa hồ còn được đãi ngộ tốt nhất, lại nghĩ tới ngàyphá Huyết Hồn thiên can bát quái trận khi hai người này trong lúc đó hỗtrợ lẫn nhau, Gia Luật Ưng còn đối với Quân khẩn trương không thua hắn,xem ra y cùng Gia Luật Ưng quan hệ thật sự không đơn giản, còn cùng ởtrong một trướng, nhất thời nghĩ đến đây, hắn liền cảm thấy ngực thựcbuồn, buồn đến muốn giết người.
“Ta khôngphải ý tứ này, chỉ là……” Ngạo Quân giải thích, nhưng lại không biết nênnói thế nào, bởi vì nàng căn bản không biết nàng rốt cuộc nói sai cáigì, vì cái gì mặt Cẩn Hiên vô duyên vô cớ thay đổi, sinh khí lớn nhưvậy, nói những lời lạnh lùng như vậy.
“Tốt lắm,Quân, chúng ta đi thôi!” Cẩn Hiên lạnh lùng ngắt lời, nắm tay Ngạo Quântính rời khỏi. Hắn không muốn nghe y nói những gì liên quan đến Gia Luật Ưng, hơn nữa hiện tại cũng không phải lúc, nếu bị phát hiện, lấy tìnhtrạng hắn hiện tại, căn bản là trốn không thoát.
“Khoan đã”Ngạo Quân kéo tay Cẩn Hiên lại nói. Nàng không thể cứ như vậy mà đi, hôm nay vẻ mặt Gia Luật Ưng và lời nói của hắn vẫn bồi hồi trong lòng nàng, trực giác nhất định là đã xảy ra chuyện gì, nếu nàng cứ như vậy mà đi,Gia Luật Ưng sẽ như thế nào? Nhưng Cẩn Hiên mạo hiểm như vậy tới cứunàng, hơn nữa hiện tại không đi, nàng thấy cũng không được. Rốt cuộc cómuốn cùng Cẩn Hiên rời đi hay không?
“Ngươikhông muốn đi” Thanh âm Cẩn Hiên lãnh tới cực điểm âm u vang lên, khuônmặt thoáng chốc giống như một khối băng tỏa ra từng trận hàn khí, đôimắt thâm thúy bắn ra những ánh mắt giết người, tựa hồ muốn nói: Ngươidám không đi theo ta thử xem xem.
“Không phải, ta……” Nhìn vẻ mặt Cẩn Hiên như vậy, Ngạo Quân bất giác rét run lên, do dự không biết nên nói như thế nào.
Tay đanglôi kéo tay nàng đột nhiên run lên, Ngạo Quân nghi hoặc nhìn về phía Cẩn Hiên, ngoài ý muốn thấy được trong mắt hắn toát ra tia khẩn trương, sợhãi, hắn đang sợ cái gì? Sợ nàng không chịu đi cùng hắn sao? Không, nàng nguyện ý đi cùng hắn.
Sau khi hạ quyết tâm, Ngạo Quân thẳng tắp nhìn về phía Cẩn Hiên, kiên định nói: “Ta đi theo ngươi.”
“Ân.” Cẩn Hiên trong nháy mắt cười đến như xuân về hoa nở rộ, vui vẻ kéo tay Ngạo Quân muốn rời đi.
“Khoankhoan” Ngạo Quân đột nhiên lại nói, nhận được ánh mắt nghi hoặc mangtheo phẫn nộ của Cẩn Hiên, chính là thản nhiên nở nụ cười, sau đó buôngtay Cẩn Hiên, trong cái nhìn chăm chú của Cẩn Hiên nàng tiến đến bàn,cầm lấy bút “Xoát xoát……” viết một chút, suy nghĩ một chút, cuối cùng từ trong lòng lấy ra một khối lang hình ngọc bội, nhìn ngọc bội một chútrồi đặt trên giấy, xong xuôi nàng lững thững đến bên người Cẩn Hiên, chủ động nắm tay Cẩn Hiên nói: “Chúng ta đi thôi!”
Cẩn Hiêntuy nghi nghi hoặc hoặc Ngạo Quân rốt cuộc đã viết cái gì? Hơn nữa vìsao nàng lại có ngọc bội hình lang của Thương Liêu? Nhưng lúc này hắnlựa chọn trầm mặc, không nói đến hiện tại không phải lúc để hỏi, hơn nữa cho dù hắn hỏi, Quân nếu không muốn nói, hắn cũng không có biện pháp.
Hai ngườivừa ra khỏi doanh trướng, trước mắt rõ ràng binh Thương Liêu đông nghìnnghịt, Gia Luật Ưng đứng trước nhất, đôi hồng mâu bốc lên hoả diễm nhìnchằm chằm hai người đang tay trong tay.
Ánh mắt hắn rất nóng cháy chiếu vào Ngạo Quân, nàng không thể không tự giác rút tay ra khỏi tay Cẩn Hiên, giống như tiểu hài tử làm sai sự, chột dạ quayhướng khác, không hề nhìn Gia Luật Ưng.
“Cẩn Vươnggia đại giá quang lâm quân doanh Thương Liêu ta, như thế nào không lưulại làm khách vài ngày đã vội đi?” Gia Luật Ưng thấy Ngạo Quân khôngnhìn hắn, cũng chuyển sang hướng , thẳng tắp nhìn Cẩn Hiên, nụ cười lộvẻ thập phần tà khí, âm trầm nói.
“Quân sư đã quấy rầy nhiều ngày, nhận được ‘Nhiệt tình khoản đãi’ của thái tử, thật không tốt nếu lại tiếp tục quấy rầy, bổn vương hiện thầm nghĩ nên đónquân sư về, nhiệt tình của Gia Luật thái tử bổn vương tâm lĩnh.” CẩnHiên tiếng nói mang theo từ tính trầm ổn vang lên. Biểu tình và động tác của Ngạo Quân không lọt khỏi mắt Cẩn Hiên, trong lòng mặc dù tức giậnnhưng mặt ngoài vẫn duy trì bộ dáng trầm ổn, làm người ta nhìn khôngthấu hắn là hỉ giận.
“Như thếnào hội quấy rầy đâu! Mạc quân sư tri thức uyên bác, cùng quân sư ‘Sớmchiều ở chung’ mấy ngày, bản thái tử được lợi rất nhiều, hiện tại buổitối nếu không nghe được Mạc quân sư ‘Giải thích sâu sắc’, bản thái tử sẽ ngủ không được, cho nên vẫn là thỉnh Vương gia và quân sư ở lại vài mấy ngày, đừng nóng vội trở về. Ngươi nói đi! Quân.” Gia Luật Ưng giơ lênmột nụ cười tà khí, ái muội đối với Ngạo Quân phao mị nhãn nói. Đôi hồng mâu cũng nhìn thật sâu vào mắt Ngạo Quân, giống như cuồng hô: Quân,không cần đi.
Mặt CẩnHiên vẫn như cũ không đổi sắc, tựa hồ lời nói của Gia Luật Ưng đối vớihắn không hề ảnh hưởng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tay hắn gân xanhđã nổi lên, đầu quyền nắm chặt đang rung động “Khanh khách”, đồng thờiđôi hắc mâu của hắn miệt mài nhìn thẳng tắp về phía Ngạo Quân, không nói được lời nào.
Ngạo Quânhiện tại là bị kẹt vào thế gọng kiềm, ánh mắt mơ hồ không chừng, chínhlà không dám nhìn về phía hai người, trong lòng không cam tâm mà kêu:Làm ơn đi, hai người các ngươi cũng không cần dùng ánh mắt nóng cháy như vậy nhìn ta chằm chằm có được hay không, làm da đầu ta đều run lên. ÂuDương Cẩn Hiên, ngươi cũng dùng loại ánh mắt này nhìn ta làm chi, ta hảo tưởng không làm gì sai? Còn có Gia Luật Ưng, đừng nhìn ta như vậy, tanhất định phải đi.
“Gia Luậtthái tử, đa tạ đã chiếu cố trong những ngày gần đây, Mạc Quân rất cảmkích” Ngạo Quân khởi tâm cứng rắn, thẳng tắp nhìn lại Gia Luật Ưng,khách khí lạnh nhạt nói, cảm giác xa cách là rõ ràng như vậy.
Thông minhnhư Gia Luật Ưng như thế nào không biết ý tứ những lời này! Tà tà tươicười nháy mắt biến mất, biến sắc, cắn răng, khẽ cười nói: “Ngươi vẫn làquyết định rời khỏi ta, ngay cả ngươi cũng muốn rời đi……” Gia Luật Ưngnhư có điểm thất thường, vẫn là cười khẽ, nhìn chằm chằm Ngạo Quân nói:“Ngay cả ngươi cũng muốn rời khỏi ta, ngay cả ngươi cũng muốn buông thata……”
Nhìn GiaLuật Ưng đang thất thần, Ngạo Quân bên tai lại vang lên lời nói Gia Luật Ưng lúc trước: “Quân, không cần rời khỏi ta, không cần buông tha chota, ta hiện tại chỉ có ngươi, nếu ngươi cũng không muốn ta, ta cái gìcũng không muốn có.”
Trong lòngđau xót, vừa muốn nói gì, đã thấy Gia Luật Ưng khôi phục lại bộ dáng tàác, trong mắt tựa như có hỏa diễm, cười đến như yêu dã, nói với nàng:“Quân, ngươi đã muốn rời khỏi ta, vậy để ta tự mình tiễn ngươi một đoạnđường.” Nói xong rút ra Hỏa Vân kiếm đâm tới Ngạo Quân. (BB: Ưng ca yêu quá hóa rồ rồi… Ta hận tác giả không thành toàn cho Ưng camà cũng không đem mỹ nữ tỉ tỉ nào xoa dịu ca nga >”
Động tácvừa nhanh lại mạnh, mà Ngạo Quân lúc này tay trói gà không chặt, xem rachỉ có thể đợi bị làm thịt, nhưng kiếm Gia Luật Ưng còn chưa đụng tớiNgạo Quân thì đã bị Cẩn Hiên lấy Long Ngâm kiếm cấp đẩy ra.
Hai ngườilại ở giữa không trung bay lên đánh, rất nhanh, Ngạo Quân liền phát giác điều không ổn, trán Cẩn Hiên lúc nào cũng đổ mồ hôi, đánh không đến một hồi liền bị rơi vào thế hạ phong, chẳng lẽ…… thương thế Cẩn Hiên vẫnchưa lành? Đúng rồi, ngày đó Gia Luật Ưng đã nói, Cẩn Hiên hôn mê bấttỉnh, có thể thấy hắn bị thương rất nặng, như thế nào nhanh như vậy đãhồi phục? Hắn…… Hắn bị thương nhưng vẫn đến cứu nàng, hơn nữa xem rahiện tại hắn chưa khôi phục đến năm phần công lực, Cẩn Hiên ngươi…… Rấtchoáng váng, chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa sao?
Ngạo Quânđang cảm động và hết sức lo lắng, Cẩn Hiên ‘a’ một tiếng, trúng mộtchưởng, bị ném bay đi, đồng thời trên người một vật gì đó tinh xảo rớtxuống, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, lóe ngân quang. [Lệ Nguyệt: Ta đố các nàng đó là vật gì đó!! Hi hi! Cấm nàng Bảo nói nha~!Ai đoán được ta sẽ cấp cho 1 chương tiếp theo của nàng Bảo. Hắc hắc!!]
Gia LuậtƯng hoàn toàn mặc kệ Cẩn Hiên trúng một chưởng của hắn, kiếm phong vừachuyển, lại thẳng tắp đâm tới Ngạo Quân, xem ra, không giết Ngạo Quânhắn quyết không bỏ qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.