Editor: Bảo BảoChỉnh sửa: Lệ Nguyệt“Vương gia, cẩn thận.” Ngay khi kiếm của Gia Luật Ưng sắp đâm trúng Cẩn Hiên, mộtthanh âm lo lắng phá không mà đến, tiếp theo chỉ nghe “Leng keng……” Mấytiếng sau, hai cái thân ảnh bay nhanh chắn trước mặt Cẩn Hiên. Gia LuậtƯng cầm kiếm đứng ở vài bước phía xa, mắt lạnh nhìn chằm chằm, đột nhiên xuất hiện một nam một nữ, nam nhân kia như là thượng tướng quân trongdoanh Long Hiên, võ công không tồi, nữ nhân không biết là ai, nhưng xemngân châm nàng vừa phóng ra thì rõ là võ công không kém, lúc này chínhmình vừa trải qua nguy hiểm, bản thân sớm đã bị trọng thương, đánh bừasợ là không được, trong cơ thể một trận cuồn cuộn, trong miệng lại chảyra máu. Quay đầunhìn một chút, Quân nằm im lặng trên thềm đá, sắc mặt y đã không cònhuyết sắc, nếu không trị liệu sẽ không kịp, cắn răng một cái, Âu DươngCẩn Hiên, hôm nay tạm thời buông tha ngươi. “Tử Tề?”Cẩn Hiên nghi hoặc gọi một tiếng, trợn mắt nhìn liền thấy đứng trước mặt hắn là hai người cầm kiếm, hắn thực khẳng định nam tử mặc khôi giáp kia chính là Tử Tề, nhưng hắn vì cái gì lại đến đây? “Vương gia” Ngụy Tử Tề vừa nghe thấy Cẩn Hiên kêu to, vội vàng xoay người lại, quỳ xuống cung kính nói. “Quân…” Cẩn Hiên lại không để ý Ngụy Tử Tề, hét to một tiếng, bởi vì hắn thấy đượcGia Luật Ưng thừa dịp bọn họ không chú ý, ôm lấy Quân, phi thân mà đi.Thân thể vốn suy yếu gắng gượng đứng lên, cầm trong tay Long Ngâm kiếmđịnh đuổi theo, nhưng hắn không đuổi theo được vài bước, cuối cùng vôlực ngã xuống. Nghe đượcVương gia từ phía sau y hét to một tiếng, Ngụy Tử Tề trong lòng cả kinh, đúng rồi, Quân đâu? Quân ra sao? Xoay người lại, chỉ nhìn thấy Gia Luật Ưng tay ôm người một thân bạch y phi thân rời đi, mặc dù không thấy rõngười nọ là ai, nhưng theo lời Vương gia vừa nãy kêu to, người kia nhấtđịnh là Quân, Gia Luật Ưng vì cái gì muốn bắt Quân đi? Xoay ngườitính đuổi theo, đã thấy Vương gia ngã xuống, chỉ có thể chạy nhanh đỡlấy Vương gia, thấy Cẩn Hiên mặt không chút huyết sắc, hoảng sợ, thấtkinh hỏi: “Vương gia, người thế nào?” Cẩn Hiênkhông trả lời, một giọng nữ liền truyền đến: “Hắn trừ bỏ trúng một kiếmra, còn bị nội thương rất nặng, vừa nãy vì quá mức kích động, đến nỗikhí huyết không thuận, rất nguy hiểm”. Nàng nói với ngữ khí như là mọichuyện không sao cả. Nghe nhữnglời này, Cẩn Hiên mới ngẩng đầu, gian nan mở mắt ra, nhìn thấy vừa nãyđi cùng Tử Tề là một nữ tử, như thế nào lại là nàng? Lại vô lực mởmiệng, hắn mệt chết đi, toàn thân tựa như hư thoát, nhưng hắn không thểngủ, hắn còn phải đi cứu Quân! “Uy, ngươinhư thế nào nhìn ta như vậy a? Trên mặt ta có cái gì sao?” Nữ tử sờ sờmặt mình không khách khí nói, Vương gia này không phải là bị thương quánặng mà thành ngu sao? “Hoàng Anh, ngươi như thế nào có thể nói chuyện với Vương gia như vậy?” Ngụy Tử Tềsinh khí đối với Hoàng Anh quát, dám bất kính với Vương gia. Đúng vậy,nữ tử cùng đến với hắn chính là hoàng các Thánh Tiên Môn nữ thần y Hoàng Anh. “Uy, NgụyTử Tề, ta nói như vậy thì thế nào hử? Cũng không phải nói với ngươi,ngươi sinh khí cái gì?” Hoàng Anh cũng không phải là đèn cạn dầu, khôngchút khách khí rống trả lại. Nàng là chán ghét Hoàng thượng Vương gianày nọ, ngay cả lời nói cũng phiền toái như vậy, nếu không phải nhìn tên Vương gia này có vẻ thuận mắt, nàng nhất định mặc kệ bọn họ! “Ngươi…”Ngụy Tử Tề nhất thời nghẹn lời, nói không thành câu, Hoàng Anh là loạingười nào, hắn cũng không phải không biết, nhưng hắn thật không quennhìn nàng vô lễ với Vương gia. Cũng không biết kiếp trước hai người cócừu hận gì hay không, như thế nào vừa thấy mặt liền cãi nhau khôngngừng, hơn nữa mỗi lần như thế đều là hắn thua. “Ngươi cáigì mà ngươi, ngươi không hạ giọng với ta, Vương gia của nhà ngươi sẽkhông toàn mạng” Hoàng Anh không khách khí trách móc một trận, lại liếcmắt nhìn Cẩn Hiên hơi thở càng ngày càng mong manh. “Vương gia, Vương gia…” Ngụy Tử Tề thấy Vương gia thật sự như chịu không được nữa,gấp đến độ gọi được mấy tiếng lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hoàng Anhthúc giục nói: “Ngươi còn thất thần làm gì? Nhanh chữa bệnh cho Vươnggia a!” “Ngươi hung cái gì mà hung, ở trong này làm sao mà chữa bệnh được a?” Hoàng Anh bực bội liếc Ngụy Tử Tề một cái, không kiên nhẫn quay đầu nhìn xung quanh,một bộ “Ngươi không có tri thức, cũng phải có lấy một điểm hiểu biết chứ ”. Ngụy Tử Tềnhìn bốn phía, quả thật đây không phải nơi thích hợp để chữa bệnh, nơinơi tường đổ, còn có nơi đang bị lửa thiêu đốt, hơn nữa cảm giác như cóâm phong từng trận, thật là khủng khiếp a! Nơi này vừa nãy đã xảy rachuyện gì? “Uy, lúcnày, ngươi còn phát ngốc cái gì?” Hoàng Anh không khách khí gõ đầu NgụyTử Tề đang đột nhiên ngẩn người ra, hét lớn. Thật sự là cái đầu ngốcnha, lúc này còn có thể ngẩn người. Ngụy Tử Tềăn một cái cốc đau, quay đầu, căm tức nhìn Hoàng Anh, Hoàng Anh cũngkhông khách khí trừng mắt nhìn lại hắn, cuối cùng vẫn là Ngụy Tử Tề đầuhàng, ai kêu mạng Vương gia còn ở trên tay nàng! Chỉ phải ngượng ngùngnói: “Chúng ta mau đưa Vương gia hồi doanh trị liệu đi!” Hoàng Anhgật đầu một cái, không đấu võ mồm với Ngụy Tử Tề nữa, đại phu tâm là phụ mẫu, vẫn nên trị liệu cho Vương gia hảo rồi sẽ tính sổ với Ngụy Tử Tềsau. Hai ngườihợp lực đem Cẩn Hiên trở về, Cẩn Hiên lại cứng rắn dùng chút ý thức cuối cùng, giơ tay lên, mơ hồ không rõ nói: “Không… ta… muốn… đi cứu… Quân…Quân…” Vừa nói, một bên tay chậm rãi rơi xuống, mí mắt càng ngày càngnặng, rốt cuộc chống đỡ không được, ánh mắt đóng lại, lâm vào trong bóng đêm. “Vương gia, Vương gia……” Ngụy Tử Tề biến sắc, khẩn trương kêu to. (Bảo Bảo: Tử Tề này kêu hoài a, như trong phim í, cứ lo kiu kiu mà ko lo bưng Hiên ca về _ _!!) “Đừng gọinữa, hắn chỉ ngất xỉu đi mà thôi, lớn tiếng như vậy để làm chi!” HoàngAnh đào đào lỗ tai, liếc mắt nhìn Ngụy Tử Tề một cái, bất đắc dĩ nói,thuận tay đưa một viên thuốc bỏ vào miệng Cẩn Hiên. “Ngươi cho Vương gia ăn cái gì?” Ngụy Tử Tề đề phòng nhìn chằm chằm Hoàng Anh nói. Hoàng Anhhừ lạnh một chút nói: “Hừ, yên tâm, không phải độc dược, sẽ không độcchết Vương gia của ngươi. Mặc dù ta đã cầm máu cho hắn, nhưng hắn bịthương quá nặng, viên thuốc này là ta tỉ mỉ luyện chế, có thể tạm thờibảo vệ tâm mạch của hắn”. Nói xong cũng trừng mắt nhìn Ngụy Tử Tề mộtcái. Ngụy Tử Tềmới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không để ý thái độ của Hoàng Anh,ngược lại phá lệ vái chào với Hoàng Anh nói: “Hoàng cô nương, thỉnh mauchóng mang Vương gia hồi doanh trị liệu”. Nói rồi đứng lên đi đến phíatrước. Hoàng Anhbị thái độ Ngụy Tử Tề biến thành sửng sốt một chút, hồi phục lại tinhthần, nghi vấn nói: “Đợi chút, ngươi muốn đi đâu?” Kỳ quái, là chuyện gì đáng để hắn bỏ lại Vương gia mà hắn kính ngưỡng để đi đâu? Ngụy Tử Tềnhíu nhíu mày nói: “Ta muốn đi cứu Quân, y bị Gia Luật Ưng bắt đi, cũngkhông biết hắn sẽ tra tấn y như thế nào”. Xoay người, sử dụng khinh công muốn đuổi theo. Hoàng Anhthấy thế, chạy nhanh giữ chặt ống tay áo Ngụy Tử Tề nói: “Uy, ngươi nghĩ cứ như vậy liền đem Vương gia cột cho ta sao? Ta nói cho biết ngươinha, ta không cần một đại nam nhân bất động này, nếu ngươi không muốnVương gia của ngươi chết ở chỗ này, ngươi bước đi đi!” Còn Quânđâu! Kêu thân thiết như vậy, ngay cả Vương gia cũng có thể bỏ mặc, cứnhư vậy đã nghĩ đi quân doanh Thương Liêu cứu người, ngay cả mạng cũngkhông cần, người tên Quân kia ở trong lòng ngươi giữ địa vị trọng nhưvậy sao? So với mạng mình còn quan trọng hơn? Hoàng Anh trong lòng ê ẩmnghĩ. “Nhưng là……” Ngụy Tử Tề có điểm do dự, không biết nên như thế nào cho phải? “Tốt lắm,đừng nhưng là nữa, ta nghĩ tên cái gì Ưng đó tạm thời sẽ không giếtngười tên Quân, muốn giết thì tại đây đã giết rồi, làm chi phiền toáinhư vậy! Ngươi cũng không cần lo lắng như vậy. Đi nào, trước mang Vươnggia trở về đi!” Hoàng Anh không hề cho Ngụy Tử Tề một cơ hội do dự, anủi nói. Kỳ thật chủ yếu là nàng không muốn để Ngụy Tử Tề đi chịu chết,nàng không muốn hắn xảy ra chuyện. Về phần Quân kia, nàng thật sự rấtngạc nhiên, y là người như thế nào, vì cái gì Cẩn Vương gia và Ngụy TửTề có liều mạng cũng phải đi cứu y. Ngụy Tử Tềnghe Hoàng Anh nói như vậy, cũng hiểu được có chút đạo lý, gật đầu, vẫnquyết định mang Vương gia trở về trị liệu trước, lập tức cùng Hoàng Anhhai người mỗi người một bên nâng Cẩn Hiên đang hôn mê về quân doanh. Trên quốclộ xe đến xe đi, vẫn huyên náo như bình thường, đột nhiên một chiếc xethể thao màu đỏ không khống chế được tông vào một chiếc xe hơi cao cấp,hai xe chạm nhau phát ra tia lửa thật lớn, xe hơi cao cấp bay mạnh vềphía không trung, nặng nề nện trên đất, nhất thời bầu trời buổi chiều uám hẳn, trên quốc lộ huyên náo từ từ tĩnh lặng, cái gì cũng không có,chỉ có một người không rõ bộ mặt lăn cùng xe hơi cao cấp từ trong xechảy ra vết máu, toàn bộ trời đất lâm vào trong bóng tối, không có mộttia sáng. Một tiểu cô nương cầm hé ra phiếu điểm danh tự thứ nhất, lẳnglặng đứng, phiếu điểm trên tay chảy rơi xuống, lẳng lặng nằm trên mặtđất, trên mặt nụ cười như nắng không còn xuất hiện nữa, thay vào đó làvẻ mặt lạnh như băng, lẳng lặng đứng, một người đứng cô độc, thẳng đếnkhi tấm vải liệm màu trắng chậm rãi phủ lên mặt một nam tử anh tuấn vàmột nữ tử xinh đẹp, nàng mới động đậy, liều mạng muốn xốc tấm vải kialên, nhưng mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, cũng không thể tiếp cận được chiếc giường to kia. Không,không cần a! Nơi này thực tối thực u ám, nàng rất sợ rất sợ, nàng muốngiãy dụa chạy đi, nhưng nàng đi không được, mặc kệ nàng chạy như thếnào, cũng không thể chạy ra khỏi nơi hắc ám này, hơn nữa nơi này rấtlạnh rất lạnh, nàng luôn luôn sợ lạnh nhất, mụ mụ, rất lạnh, Quân nhirất lạnh. Nhưng mụ mụ không xuất hiện, nàng vẫn là lạnh như vậy, vươntay, không ngừng mà quơ quào, muốn nắm lấy bàn tay ấm áp của mụ mụ,không biết có phải là mụ mụ nghe được kêu gọi của nàng, một bàn tay lớnđầy ấm áp nhanh bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, còn không ngừng ở bêntai nàng dỗ dành: “Quân, không lạnh, không có việc gì, có ta ở đây,không có việc gì, Quân ta sẽ bảo vệ ngươi, Quân……” Nghe thanhâm này, nàng chậm rãi bình tĩnh trở lại, cũng không sợ hãi nữa, không hề cảm thấy lạnh. Nhưng thanh âm này không phải là của mụ mụ, là tiếng nam nhân, nhưng lại không phải ba ba, nàng muốn nhìn người này là ai, nhưng quá mờ, nàng nhìn không rõ, chỉ có ở bên tai không ngừng mà truyền đếnthanh âm dỗ dành mị hoặc của hắn khiến cho nàng an tâm, nàng cũng khôngnghĩ sẽ đi truy cứu người nọ là ai, im lặng ngủ. Nhưng nàngngủ được một nửa, liền bị đông lạnh mà tỉnh dậy, bàn tay ấm áp đã khôngcòn, thanh âm dỗ dành cũng không có, nàng lại sợ, lại lạnh…… Ba ba, mụmụ xuất hiện trước mặt nàng, nàng thật cao hứng chạy tới, nhưng là baba, mụ mụ lại cười càng chạy càng xa…… “Không,không cần…… Ba ba, mụ mụ…… Không cần, không cần rời Quân nhi, Quân nhihội sợ, không cần a! Ba ba…… Mụ mụ…… A……” Trong mê man Ngạo Quân liêntục gặp ác mộng, không ngừng thống khổ giãy dụa, hoảng sợ ngồi mạnh dậy, thế này mới giãy dụa từ trong thống khổ đi ra, trước mắt tựa hồ có ánhsáng bắn vào, gian nan chậm rãi mở mắt ra. Nhìn nhìnbốn phía, nơi này là trong doanh trướng, thế kỷ hai mươi mốt như thế nào còn có doanh trướng cổ kính như thế! Không, nơi này là…… Đúng rồi, nàng đã xuyên qua đến Long Hiên hoàng triều, còn trở thành quân sư LongHiên, nhưng doanh trướng này không phải doanh trướng nàng trụ, cũngkhông như doanh trướng Cẩn Hiên, vậy nơi này là chỗ nào? Muốn xuốnggiường đi ra ngoài nhìn xem nơi này là chỗ nào, ai ngờ vừa động đậy,ngực liền đau muốn chết, đây là làm sao vậy, cúi đầu nhìn, như thế nàolại băng bó? Trí nhớ chậm rãi tái hiện, nàng và Cẩn Hiên còn có Gia Luật Ưng đi ngăn cản Thánh Xích, cuối cùng rốt cục nàng cũng phá được HuyếtHồn Thiên can bát quái trận, nhưng vì cứu Cẩn Hiên, bị Thánh Xích đâmmột kiếm, cuối cùng hình như là ở trong lòng Cẩn Hiên ngất đi. Xem ra làCẩn Hiên đã cứu nàng, nhìn nhìn miệng vết thương được băng bó, đột nhiên mặt thoắt xanh thoắt trắng, vết thương… đó không phải nói Cẩn Hiên đãbiết nàng là nữ? “Rốt cục tỉnh?” Một thanh âm tà khí mang theo khinh trào chậm rãi từ sau lưng Ngạo Quân vang lên. Ngạo Quânbị thanh âm này dọa tới mức giật mình một cái, không thể nào! Chậm rãi,chậm rãi quay đầu lại, “Oanh”, ông trời của nàng sụp, trời ạ! Ngươikhông phải muốn đừa bỡn ta như vậy chứ! Rõ ràng muốn khiến ta phải chếtmới cam lòng. “Gia LuậtƯng……” Ngạo Quân liếc mắt nhìn Gia Luật Ưng một cái, nuốt chút nướcmiếng, tận lực dùng thanh âm lạnh nhạt nói, cũng không nghĩ lời vừa rakhỏi miệng mới phát hiện thanh âm của mình khàn khàn khó nghe giống bịngười xấu xa nắm lấy cổ, nhưng lại có thể rõ ràng cảm giác được trong đó nhẹ nhàng run run. Điều nàykhông thể trách nàng, cũng tại bộ dáng Gia Luật Ưng kia làm thanh âmnàng không muốn run cũng không được, chỉ thấy Gia Luật Ưng ngồi nghiêngtrên ghế, áo bán khai, tóc tản ra, bên miệng lộ vẻ cười so với nàng lầnđầu tiên nhìn thấy hắn còn tà hơn, hơn nữa trong đó tựa hồ còn ẩn nhẫncái gì, trên mặt cũng là lãnh vô cùng, hồng mâu lóe ra ánh sáng khôngbiết tên, hơn nữa thâm thúy như không thấy, thẳng tắp nhìn chằm chằmnàng, giống như muốn ăn nàng, làm hại nàng bị nhìn đến chột dạ phải cúiđầu. Đột nhiênxuất hiện một bàn tay kiềm mạnh cằm của nàng, khiến nàng không thể không ngẩng đầu lên, hé ra xuất hiện trước mắt phóng đại một khuôn mặt tuấntú rỏ rang vừa đẹp vừa tà, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng chằm chằm, nàngchưa không kịp nói chuyện, miệng đã bị Gia Luật Ưng bắt buộc mở ra,không kịp phản ứng liền lại bị hắn rót vào một chén nước lớn. “Ngô…… Khụkhụ……” Ngạo Quân bị rót nước, ho mạnh không ngừng, mặt hồng hồng, ngựclại từng trận phát đau, không biết miệng vết thương có phải nứt ra rồihay không, thật là khó chịu a! Gia Luật Ưng chết tiệt cho dù muốn trảthù, cũng không nên dùng loại phương pháp này a! Thật muốn đem nàng sặcchết hay sao? Gia LuậtƯng nhìn Ngạo Quân khó chịu như vậy, một chút ý tứ muốn giúp nàng thuậnkhí cũng không có, ngược lại mang theo vẻ cười tà tà, hai tay ôm ngực,hiển hiện một bộ dáng xem kịch vui, có điểm lưu manh tà nghễ nhìn NgạoQuân. Rốt cục một lát sau, Ngạo Quân chậm rãi thuận khí lại, vừa thấy bộ dạng này của Gia Luật Ưng lại tức giận đến nỗi mặt vốn đỏ lập tức biến thành màu gan heo , nhưng lại nói không nên lời, chỉ có thể tức giận trong lòng, bởi vìnàng mặc dù bị nghẹn chết khiếp, nhưng yết hầu quả thật thoải mái hơn,không còn khô cạn nữa. Gia LuậtƯng nhìn bộ dạng này của nàng, lại kiềm cằm nàng, trêu tức nói: “Như thế nào? Đường đường thiên hạ đệ nhất quân sư, ngay cả bản Thái tử cũng cóthể đùa bỡn trong lòng bàn tay, cũng có khi chật vật như vậy Mạc Quâncông tử! Ân!” Nói xong, tay lại tăng thêm lực đạo, nhất là khi nói đếnhai chữ ‘Công tử’. “Đau” NgạoQuân cau mày, thở nhẹ nói. Gia Luật Ưng này khi nào trở nên thô lỗ nhưvậy? Không biết nàng hiện tại là người bệnh sao? “Đau? Haha…… Mạc Quân công tử võ công sâu không lường được, thân phận thần bínhư thế, điểm lực đạo nho nhỏ này làm ngươi đau thành như vậy? Ha ha……Bây giờ còn ở trước mặt ta giả vờ yếu thế, giả vờ đáng thương sao? Haylại có âm mưu gì muốn tái đùa bỡn ta a! Ân……” Gia Luật Ưng tàn nhẫn hípmắt nói, nhưng tay vẫn thả lỏng lực đạo. Đổi thành ôn nhu vuốt ve, từdưới cằm chậm rãi hướng lên trên, biến thành vuốt ve hai má. “Gia LuậtƯng, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng phản bác ý kiến của ngươi, cũngkhông phải ở trước mặt ngươi tỏ ra yếu thế hoặc giả dạng đáng thương,hết thảy chỉ có thể nói là bất đắc dĩ, ngươi ta thân là địch nhân bấtđắc dĩ.” Ngạo Quân chịu đựng cãm giác ngứa ngáy ở trên mặt, mặt khôngchút thay đổi nói. Không cần sờ mặt ta nữa, hảo nhột a! “Bất đắcdĩ? Ha ha…… Địch nhân? Ha ha……” Gia Luật Ưng đột nhiên cười ha ha đứnglên, giống như Ngạo Quân nói gì đó rất buồn cười, cười đến nỗi bụng hắnđều đau. “Gia LuậtƯng, không cần cười nữa, ngươi muốn mắng ta liền mắng đi!” Ngạo Quânnhíu mày nói, tiếng cười của Gia Luật Ưng làm nàng nghe thực chói tai,ngực thực buồn, không biết có phải do nàng đang bị thương chăng? “Mắng? Tanhư thế nào mắng ngươi được! Ân!” Gia Luật Ưng đình chỉ cười to, cười tà đưa tay đặt lên gáy Ngạo Quân, đem đầu nàng áp vào đầu mình, ái muộinói. “Gia LuậtƯng ngươi làm gì a? Mau buông tay ra, không cần ấn đầu ta” Ngạo Quânmuốn tránh khỏi bàn tay của Gia Luật Ưng, nhưng không biết tại sao cảngười lại vô lực, chỉ có thể lãnh thanh nói. “Làm gì?Thầm nghĩ muốn hỏi ngươi một câu” Gia Luật Ưng căn bản không để ý tớilời Ngạo Quân, vẫn đè nặng đầu nàng như cũ để trên trán mình, âm trầmnói. “Hỏi cái gì?” Ngạo Quân tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói, không giãy dụa nữa, dù sao giãy dụa cũng vô dụng. “Ngươi vàÂu Dương Cẩn Hiên có phải đã sớm biết Lí Thương là người của ta haykhông, hết thảy hết thảy đã sớm ở trong kế hoạch của ngươi, bao gồm cố ý ở trước mặt Lí Thương bày ra khối ngọc bội ta đưa cho ngươi?” Gia LuậtƯng vẫn dùng ngữ khí tà tà như cũ nói, ngữ khí ‘không sao cả’ giống nhưchuyện này cùng hắn không quan hệ. “Ân! Tabiết cần phải lấy người của ngươi, vì ngươi sẽ không dễ dàng tin tưởnglời nói của Cẩn Hiên” Ngạo Quân tính gật đầu, nhưng đầu lại bị hắn éptới không thể động đậy. Hắn kỳ thật hẳn đã sớm nghĩ đến, chẳng qua muốnnghe chính miệng y nói mà thôi, y không muốn lừa hắn. “Ha ha……Ngươi thật đúng là không hổ là thiên hạ đệ nhất quân sư a! Ngay cả lòngngười đều có thể đùa bỡn như thế, cho tới bây giờ ta cũng không biết,nguyên lai ngươi hiểu ta như vậy”. Gia Luật Ưng đem mặt Ngạo Quân ép tới càng gần, môi hai người cách không đến mấy li, ngừng một chút, Gia Luật Ưng lại giơ lên một nụ cười ta sâu hơn nữa nói: “Ân! Ngươi nói ta nênbáo đáp ‘dụng tâm’ của ngươi như thế nào đây!” Nói xong còn giống như tự hỏi một chút. Gia LuậtƯng làm như vậy khiến Ngạo Quân đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, bởivì nàng căn bản không biết hắn muốn làm gì? Nàng điều khiển hắn như vậy, lừa hắn, nếu hắn giận dữ với nàng, thậm chí đánh nàng một chút cũng tốt a! Nhưng bộ dáng lại ái ái muội muội như bây giờ rốt cuộc đang tínhtoán cái gì? Hai người gần như thế, hắn nói chuyện mà từng đợt hơi thởnhư lửa nóng phun đến trên mặt nàng, khiến cơ thể nàng từng trận khônóng, muốn động nhưng không động đậy được, so với đánh nàng, càng làmcho nàng khó chịu. (Bảo Bảo: kiss đi nha*chớp chớp*. LNQ: vậy Hiên ca tính sao? Bảo Bảo: không biết đâu mà lo,ta sẽ ko méc :”>. LNQ *suy nghĩ*suy nghĩ*) “Gia LuậtƯng, ngươi có buông tay trước được không, thực nhột.” Ngạo Quân nóichuyện thanh âm có điểm thay đổi, không còn lãnh thanh nữa, rất ôn hòa,vẫn cảm thấy ngứa, nhưng lại không biết là nhột như thế nào. “A! Ta nghĩ ra rồi!” Gia Luật Ưng không để ý tới lời Ngạo Quân. Ngạo Quânvừa định mở miệng, đột nhiên hai cánh môi mỏng gợi cảm bị đôi môi nhưlửa nóng thô bạo đè ép, cắn cắn mút mút, một chút cũng không ôn nhu,tương phản là phi thường thô bạo, không giống như hôn môi, ngược lại tựa như là đang cắn xé. Ngạo Quânmở to ánh mắt, ước chừng ngây người vài giây, thẳng đến ngoài miệngtruyền đến cảm giác đau đớn, thế này mới phản ứng lại, Gia Luật Ưng đang làm cái gì, đau quá a! Đưa tay để trên ngực hắn, liều mạng muốn đẩy hắn ra, ngược lại khiến hắn đem thân thể hai người đến càng gần, dán vàonhau, lúc này Gia Luật Ưng giống như một con dã báo nổi cơn điên, làmngười ta sợ hãi, như trước mặt hắn không phải con người, mà chính là một con mồi mỹ vị. Mà nàng lại là con sơn dương kia đang chờ bị giết, vĩnhviễn không đào thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. “Nga……Buông ra…… Ta, không cần…… Ngô……” Thừa dịp Gia Luật Ưng buông lỏng việcchà đạp miệng nàng ra chuẩn bị công kích cổ nàng, Ngạo Quân hơi thở đứtquãng nói, chính là nói chưa hết câu, môi lại bị Gia Luật Ưng nhanh nhẹn che lấp, thậm chí cả người cũng bị hắn áp đến trên giường, mà tay hắncũng đi tới trên lưng nàng không ngừng mà xả đai lưng của nàng ra. Kế tiếp sẽphát sinh cái gì, cho dù nàng cảm tình ngu ngốc cũng biết, trong lòngtừng trận sợ hãi, nàng không nghĩ đến việc thất thân trong tình huốngnhư vậy, đoạn muốn vận khí đem người nào đó đang làm bậy trên người nàng đẩy ra (BB: kẻ làm bậy là Ưng ca í :”>),lại phát hiện mình một chút nội lực cũng không dùng được, đây là có chuyện gì? “Ha ha……Đừng nghĩ chuyện phản kháng, nội lực của ngươi sớm bị ta phong lại rồi,ha ha……” Phát hiện ý đồ của Ngạo Quân, Gia Luật Ưng ngẩng đầu, thanh âmkhàn khàn tà ác nói, đôi hồng mâu tràn ngập tình dục mãnh liệt, nhìnNgạo Quân trong lòng một trận lạnh run. Nghe lời nói của hắn, tâm khôngngừng trầm xuống, tay của Gia Luật Ưng cũng chậm chậm di chuyển xuốngdưới. “Thậtngoan.” Gia Luật Ưng làm như thực vừa lòng Ngạo Quân “Không chống cự”,một lần nữa đè ép xuống, lại cắn lên môi Ngạo Quân, lần cắn này càngthêm dùng sức. Dần dần,mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ khoang miệng Ngạo Quân, xem ra môi củanàng đã bị hắn cắn nát, chẳng lẽ hôm nay nàng thật là chạy trời khôngkhỏi nắng sao, chẳng lẽ đây là do nàng lợi dụng sự thiệt tình của hắn,lừa hắn mới ra hậu quả này, hậu quả không khỏi quá lớn a! Đột nhiêncảm thấy trước ngực chợt lạnh, cúi đầu nhìn, bất giác kinh hô một tiếng, nguyên lai Gia Luật Ưng lựa lúc nàng thất thần, đã giải khai đai lưngcủa nàng, trung y cũng có chút tản ra, phong cảnh tốt đẹp trước ngực hơi hơi lộ ra, vội vàng lấy tay đem trung y gói kỹ lưỡng, sắc mặt đỏ bừngđem hai tay gắt gao ôm ở trước ngực. Nói như thế nào nàng bất quá cũngchỉ là học sinh mười chín tuổi thôi nha, chưa từng ở trước mặt nam sinhmà “Bại lộ” như vậy. Gia LuậtƯng tà ác cười nhìn động tác của Ngạo Quân, mặt mũi nàng đỏ bừng, môicũng đã bị hắn tra tấn ác liệt, cũng đã chảy máu, trong lòng rất nhanhxuất hiện đau lòng , nhưng chỉ chợt lóe mà thôi, hồi tưởng lại sự lườnggạt của nàng. Gia Luật Ưng tươi cười mang theo chút hương vị tàn nhẫn,ngón tay ma sát qua lại đôi môi sưng tấy của Ngạo Quân, tà khí nói:“Thẹn thùng? Mạc, cô, nương……” Ba chữ ‘Mạc cô nương’ này được nói nóitừng chữ một, còn có điểm nghiến răng nghiến lợi. Vừa nói, ánh mắt vừanhìn chằm chằm trước ngực Ngạo Quân, hồng mâu lại thâm thúy, sâu khôngthấy đáy. “Ngươi……”Ngạo Quân chỉ vào Gia Luật Ưng nói không thành lời, hắn quả nhiên đã sớm biết, cũng là vì giúp nàng băng bó vết thương, mà vết thương lại vừavặn ở trước ngực, hắn không muốn biết cũng không được, vậy nhất định hắn bị dọa không ít a! Bởi vì hắn vẫn nghĩ đến nàng là nam, mà hắn…… Đúngvậy! Hắn là thích nam nga! (BB: Nàng lầm to, đây ko phải truyện danmei nha. LNQ: ta không phải tác giả, làm sao biết *liếc liếc*) Nhất thờinghĩ như vậy, Ngạo Quân bình tĩnh lại, mặt không chút thay đổi, chậm rãi nói: “Đúng vậy, ta là nữ tử, không phải nam tử.” Ngữ khí bình thản tựanhư đang nói về thời tiết chứ không phải đang nói đến sự thay đổi đặcbiệt về giới tính của mình, nhưng nào ai biết, nội tâm nàng không ngừnggào to: Nghe rõ rồi chứ, ta là nữ tử, không phải nam tử ngươi thích. “Nữ tử! Haha…… Thiên hạ đệ nhất quân sư, trí mưu hơn người, mưu tính không lộ chút sơ hở, Mạc Quân công tử là cái nữ tử, ha ha……” Gia Luật Ưng lay độngthân thể, ngửa mặt lên trời cười to nói. Khi hắnmang nàng về, xé mở y phục của nàng, khi muốn trị thương cho nàng, pháthiện người hắn vẫn tâm tâm niệm niệm nguyên lai đúng là nữ tử, lòng vừavui vừa giận, vui là, trời rốt cục nghe được tiếng lòng của hắn, MạcQuân hắn yêu thương thật là nữ tử, giận là, nàng lại lừa hắn, lại mộtlần nữa đùa bỡn hắn. Hắn cũng giận chính mình, hắn ngay cả nàng là namhay là nữ cũng không biết, cứ như vậy không thể tự kềm chế mà yêu nàng (BB: Hắc hắc, tình yêu ko biệt giới nha!!!). “Chính làvậy, giờ ngươi ra khỏi người ta được chưa?” Ngạo Quân thấy vẻ mặt GiaLuật Ưng như thế, lầm cho rằng hắn rốt cục nhớ nàng là nữ tử, không phải nam tử mới có thể chua xót cười như vậy, nên ngây ngốc nói. Gia LuậtƯng sửng sốt vài phút, một chút ý tứ muốn ngồi dậy cũng không có, thẳngđến khi phản ứng lại, hiểu ra ý tứ của Ngạo Quân, đột nhiên không thể ức chế mà cười ha hả: “Ha ha…… Nguyên lai Gia Luật Ưng ta trong mắt ngươilà kẻ đoạn tụ, ha ha……” Chẳng lẽkhông đúng sao? Nếu không phải, sao hội yêu thương thân nam trang như ta làm chi? Bất quá khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng vẫn lựa chọn trầmmặc. “Ha ha……Quân, ngươi yên tâm, ta…..Gia Luật Ưng này là nam nhân bình thường nga,ha ha……” Nói xong lại đè ép lên, thấy Ngạo Quân còn muốn nói cái gì,cười cười nói: “Mặc kệ ngươi là nam tử hay là nữ tử, cũng phải nhớ rõ,ta đã nói rồi, ngươi là của ta” “Ngươi có ý gì?” Ngạo Quân biến sắc, hắn vẫn không chịu buông tha nàng sao? “Ngươi đãnói, ‘Chỉ cần có thể ngăn cản Thánh Xích, Mạc Quân ta tùy ngươi xử trí’, không phải sao?” Nói xong, không đợi Ngạo Quân phản ứng lại, liền mộtlần nữa áp lên môi nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]