“Hai vị lão gia gia, các ngươi không có việc gì chứ?” Đang lúc hai người hồi tưởng lại chuyện xưa, Ngạo Quân rốt cục nhịn không được , như thế nàohai người này cứ ngơ ngác ngồi dưới đất như vậy, là bị trọng thươngkhông động đậy được sao, vậy để ta làm người tốt, đưa Phật đưa đến Tâyđi!!
“Ách? A…… Ngươi” Nghe được tiếng gọi hai người rốt cục phục hồi tinh thần lại , không khỏi nhìn về nơi thanh âm phát ra, vừa thấy Ngạo Quân đi đếnliền có vẻ mặt khiếp sợ cùng không thể tin, nhìn lăng lăng Ngạo Quân.
Ngạo Quân kỳ lạ vuốt mặt mình, ô uế sao? Nàng vừa mới nói cái gì kinh thế hãi tục sao, làm chi nhìn nàng như vậy a?
“Không có việc gì?” Lại bị bọn họ xem thường, ngay cả nàng cũng phải hoài nghi nàng là ngoại tinh nhân (người ngoài hành tinh) .
“A! Không có việc gì.” Thanh y lão giả phản ứng trước, sau đó nhìn lam ylão giả liếc mắt một cái, lại quay đầu nói với Ngạo Quân:“Là ngươi đãcứu chúng ta?” Là ngữ khí phi thường hoài nghi. Thay đổi trận pháp cứubọn họ là thiếu niên tuấn mỹ như thần này? Nhìn dáng vẻ của hắn cũng bất quá là hơn mười tuổi, nhưng sao lợi hại như vậy?
“Ân!” Đó là ngữ khí gì a? Như vậy thật khinh thường người.
Thấy Ngạo Quân gật đầu thừa nhận, mà nơi này quả thật chỉ có một mình hắn, không tin cũng phải tin a.
“Đa tạ vị tiểu công tử cứu giúp.” Thanh y lão giả một tay ôm ngực, một bên giãy dụa đứng lên, đối với Ngạo Quân nói.
“Không cần khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-su-vuong-phi/1625166/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.