Yến đô tháng tư phồn hoa như gấm, ngày càng trở nên sôi động, sau kỳ quốc tang, những dải lụa trắng treo trên những con phố dài của kinh đô được dỡ bỏ, sự nhộn nhịp thường ngày dần khôi phục, người người tấp nập, cuộc sống yên bình.
Có vẻ như không có ai quan tâm đến người đang ngồi trên tường cao kia là ai.
Sầm Dạ Lan vừa mới quay về kinh, tất nhiên cũng phải vào triều sớm như các vị quan trong kinh khác. Hôm ấy trời đổ cơn mưa, mưa xuân như dệt cửi, tí tách tí tách rơi bao phủ toàn bộ kinh thành. Ngay khi y vừa đi ra khỏi điện, cung nhân lập tức mở ô, chào y: "Tướng quân."
Vừa tan triều, các văn võ bá quan túm năm tụm ba đi với nhau, tính tình Sầm Dạ Lan vừa quái gở vừa lạnh nhạt, ít giao thiệp với quan lại kinh thành nên không có ai dám lại gần y.
Ngay khi chuẩn bị rời đi, y chợt nhận ra có người đang nhìn mình, quay đầu lại thì thấy có một thanh niên mặc quan triều phục màu xanh đậm đang cầm ô chậm rãi đi tới.
Chàng trai trẻ có khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao ráo, có chút thư sinh, hắn khẽ mỉm cười với Sầm Dạ Lan, chào: "Sầm Tướng Quân."
Sầm Dạ Lan gật đầu: "Tư tướng quân."
Tư Thiều Anh cười nói: "Từ khi trở về kinh vẫn còn bận vài chuyện vặt vãnh, chưa thể đích thân tới bái phỏng Sầm tướng quân."
Sầm Dạ Lan nhận ô trong tay cung nhân, không mặn không nhạt nói: "Tư tướng quân khách khí."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-son-nguyet/3558960/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.