Đường về kinh hẵng còn dài, đoàn người Nguyên Trưng cố gắng càng nhanh càng tốt một đường xuôi nam rời khỏi Hãn Châu. Ngựa phi nước cước, đi qua trạm nghỉ chân nhưng không vào, ăn gió nằm sương, ngoại trừ đoàn quân hộ tống tinh nhuệ của Bắc Cảnh và Mạnh Cửu, Nguyên Trưng và Phương Tĩnh thì những người khác đều đã kiệt sức.
Mặc dù vẻ mặt của Nguyên Trưng rất khó coi, im lặng cả một đường đi, những người còn lại mặc dù phần lớn là công tử bột, nhưng cũng biết sự tồn vong của gia tộc là quan trọng nhất, nên không ai dám nhiều lời.
Không ngờ, đến ngày thứ ba bọn họ rời khỏi Hãn Thành, lại gặp phải đám sát thủ chặn đường.
Lúc ấy ngựa phi nhanh, đường rộng rãi, ngựa chiến tung cước khiến bụi bay mù mịt. Đột nhiên, một tiếng hí vang lên, quân lính mở đường chợt siết chặt dây cường, mấy con ngựa giẫm phải hàng rào kẽm gai trên mặt đất, vùng vẫy rồi ngã xuống.
"Bảo vệ điện hạ!" Sắc mặt Mạnh Cửu lạnh xuống, tuổi hắn còn trẻ, mởi chỉ hai lăm, hai sáu, khuôn mặt tuấn tú, nhưng lúc hắn rút roi da bên hông lại lộ ra sát khí vô cùng sắc bén
Thân roi đen kịt, chuôi tay cầm lại được khảm ngọc bích cực hiếm, roi dài, chớp mắt một cái lập tức bắt lấy những mũi tên không biết từ đâu bay về phía Nguyên Trưng.
Nguyên Trưng nắm siết chặt dây cương, ngẩng đầu lên nhìn, mấy chục tên sát thủ mặc đồ đen cùng xuất hiện, tất cả đều đeo mặt nạ sắt, tay cầm kiếm lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-son-nguyet/3558953/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.