Sầm Diệc chết rồi, mang theo tội danh thông đồng với địch phản quốc.
—— thông đồng với địch phản quốc, ai có thể ngờ rằng một ngày nào đó Sầm gia lại bị trèo lên đầu ngồi, có là Sầm Diệc, thì các tướng lĩnh ở thành Hãn Châu đều không tin, dân chúng không tin, đến ngay cả Sầm Dạ Lan cũng không tin điều đó.
Sầm gia trấn thủ Bắc Cảnh mấy trăm năm, linh vị trong từ đường nhiều vô số kể, đa số đều là da ngựa bọc thây chôn xương trên chiến trường, chưa từng có ai thông đồng với địch phản quốc cả.
Nhưng Sầm Diệc đã chết, y chết dưới tay Sầm Dạ Lan.
Ngày đó, Sầm Diệc qua đời, ngay khi trở về thành Sầm Dạ Lan lập tức nôn ra máu, bất tỉnh. Trên người vẫn còn vết thương, tâm trạng lên xuống thất thường dẫn đến phát sốt cao, y nằm trên giường, vì cơn sốt cao mà bất tỉnh nhân sự.
Tô Trầm Chiêu châm cứu cho Sầm Dạ Lan, Nguyên Trưng đứng trông bên cạnh giường bệnh nhìn Sầm Dạ Lan tái nhợt, y luôn mạnh mẽ và rất ngoan cường, tựa như không thể lung lay, nhưng ngay lúc này, Nguyên Trưng lại cảm thấy y yếu đuối, như thể gánh nặng quá sức chịu đựng, chỉ cần hơi dùng sức là có thể bẻ gãy, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến y gục ngã.
Điều này khiến Nguyên Trưng nhớ đến cái chết của Sầm Hi, năm đó Sầm DạDLan quay về kinh, y ngày càng trầm mặc ít nói, giống như cây thương trong tay y vậy, lộ ra sự sắc bén, dù chỉ ngồi im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-son-nguyet/3558939/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.