Ngay khi những lời của Sầm Dạ Lan vừa thốt ra, vẻ mặt của Sầm Diệc cũng thay đổi và nói thẳng: "Không được."
"Muốn đi, cũng phải là em dẫn bọn họ đi."
Sầm Dạ Lan lại rất bình tĩnh, gọi một tiếng "Đại ca."
"Trong thành thiếu lương thực, ngoài thành không có viện quân, Bắc Thương Quan ngày càng rơi vào thế nguy, chúng ta không thể cứ mãi hy vọng vào viện quân nữa." Sầm Dạ Lan nói: "Nếu còn kéo dài, chúng ta chỉ còn đường cá chết lưới rách mà thôi."
Sầm Diệc nói: "Vậy thì cùng bọn họ cá chết lưới rách!"
"Không ai trong Sầm gia lâm trận bỏ chạy cả, ta càng không thể làm đào binh*."
* Đào binh: trốn đi lính.
Trên mặt Sầm Dạ Lan hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, y nhẹ nhàng nói "Ca, còn dân chúng trong thành thì sao? Huynh và ta không sợ sống chết, nhưng người dân trong thành hoàn toàn vô tội, mười mấy châu ở Bắc Cảnh phải làm sao đây?"
Sầm Dạ Lan không biết đã suy nghĩ trong bao lâu, lời y nói rất bình tĩnh, y vươn tay chỉ vào bàn cát nói: "Sau khi ra khỏi thành, hãy để mọi người lánh tạm ở đây mấy ngày, nơi đây từng là chỗ cư trú lúc loạn lạc, đủ chỗ cho tất cả người dân trong thành. Sau đó huynh đi đến Hãn Châu, dẫn theo Triệu Nhất Thanh và viện quân quay về Bắc Thương Quan."
"Ca, đây không phải là chạy trốn, mà là tìm đường sống trong chỗ chết."
Triệu Nhất Thanh là tướng của Hãn Châu, chính anh ta cầm quân đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-son-nguyet/3558930/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.