Lòng người là một thứ rất kỳ lạ. Đôi khi nó có thể rắn chắc như đá, và đôi khi lại mỏng manh như cánh ve, không chịu nổi sự tính toán.
Chiến trận ở Bắc Thương Quan kéo dài, bế tắc kéo dài, quân Hồ bao vây thành, chẳng biết từ bao giờ trong thành dần lan truyền tin đồn, nhưng cũng chỉ là mấy lời nói khiến người nghe kinh hãi, có phần gây hoang mang, có lẽ vì đang trong thời chiến, nếu nghe lâu sẽ đặc biệt khiến con người ta để tâm.
Người dân trong thành trở nên hoảng loạn.
Có mật thám —— Sầm Diệc cũng nói là do mật thám làm, Bắc Thương Quan vững như tường đồng vách sắt, lại có Sầm Dạ Lan trấn thủ, nên việc có mật thám trà trộn càng đáng sợ hơn.
Nhưng nếu không phải mật thám —— cảnh tượng máu bắn ra ba thước đêm đó vẫn còn hằn rõ trong ký ức, Sầm Diệc giết quá nhanh quá ác, như thể tiếng cú đêm đột ngột dừng lại, để lại một chút chấn động. Nếu bọn họ không phải mật thám, tại sao Sầm Diệc phải ra tay nhanh như vậy, lời bọn họ nói không phải là sự thật ư?
Càng nghĩ càng không thể dừng lại việc muốn tìm hiểu sâu hơn, bên tronh Bắc Thương Quan vẫn còn hơn nửa số dân, lúc đầu bọn họ chỉ là sợ hãi, sau đó có hai ba người tin vào, rồi giống như một loại bệnh dịch, âm thầm lây lan trong thành.
Chiến tranh vẫn đang tiếp diễn, tiếng trống trận ngày đêm vang lên, từng tiếng giao tranh đã trở thành lưỡi chém treo lơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-son-nguyet/3558928/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.