Tuyết càng ngày càng rơi nặng hạt, đường trơn khó đi.
Tuyết đổ liên tiếp mấy ngày trời, trong nhà đốt lửa than, nóng hừng hực, tụ tập lại đây toàn là các tướng lĩnh của Bắc Thương Quan.
Sầm Diệc chỉ xuống bàn cát, nói: " Thư Đan vẫn luôn án binh bất động kể từ khi chiếm lĩnh được Ngọc Bình Quan, hôm qua, hắn đột nhiên phát binh, bất ngờ tấn công."
Mấy ngày gần đây, mặc dù Diên Lặc luôn có động thái, nhưng vẫn chưa ra hết toàn lực, tựa như chỉ muốn kìm hãm Sầm Dạ Lan. Bấy giờ Ngọc Bình Quan đã rơi vào tay tộc Hồ,Lũng Sa Bảo, Hoán Châu, cơ hồ sắp áp sát đến Hãn Châu rồi, không ngờ rằng, bọn chúng lại từ bỏ Hãn Châu, lựa chọn Thượng Vị.
Sầm Dạ Lan không nói gì nhìn bàn cát, biểu tình lạnh lùng.
Nguyên Trưng nhíu mày, nói: "Thượng Vị là một trong hai kho thóc lớn nhất của Bắc Cảnh, một khi Thượng Vị thất thủ, Hãn Châu chắc chắn sẽ bị cô lập ngay tức khắc. Đến lúc đó bọn chúng sẽ trực tiếp tiến vào nội địa Đại Yến, chọn rút lui để tấn công Hãn Châu."
Sầm Diệc nói: "Điện hạ nói rất đúng, hành động này của đám người Hồ có thể được nói là dụng tâm hiểm ác." Y nhìn về phía Sầm Dạ Lan, nói: "A Lan, em thấy sao?"
Nguyên Trưng cũng ngẩng đầu nhìn Sầm Dạ Lan.
Sầm Dạ Lan lại hỏi: "Đại ca, huynh nghĩ Diên Lặc là kẻ như thế nào?"
Sầm Diệc ngơ ngác, nói: "Người này gian xảo giả dối, dã tâm bừng bừng, không thể khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-son-nguyet/3558923/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.