Đã lâu lắm rồi Sầm Dạ Lan mới phải trải nghiệm cảm giác hoảng sợ khi một bí mật bị bại lộ. Y ở địa vị cao đã lâu, trong quân doanh, lạnh lùng ít nói, rất ít người dám tới gần y, huống gì là nói về y.
Chỉ có một Nguyên Trưng, rất tự tin và liều lĩnh, ánh mắt thăm dò đầy ác ý khiến sống lưng Sầm Dạ Lan ớn lạnh, như thể y đã quay trở về thời thơ ấu.
Ban đầu, Sầm Dạ Lan vốn không được gọi bằng cái tên này, thậm chí y còn không phải họ Sầm.
Y theo họ của cố tướng quân Sầm.
Năm bảy tuổi, Sầm Dạ Lan ăn nhờ của muôn nhà, không khác gì một kẻ ăn xin trên đường phố, lang bạt di tản ở biên giới. Còn về cha mẹ của y, họ đã chết dưới lưỡi kiếm của đám người Hồ, để lại Sầm Dạ Lan một thân một mình, có miệng cũng như không, lớn lên nơi biên cảnh hoang vắng như cỏ dại.
Khi Sầm Dạ Lan còn là một đứa trẻ, y không cảm nhận được mình có sự khác biệt với mọi người, cho đến khi y gặp ông già đó.
Tận bây giờ Sầm Dạ Lan vẫn còn nhớ đôi mắt đó, vẩn đục, tham lam đến buồn nôn, như thể đang nhìn một miếng thịt tươi ngon ngọt xương.
Y cố gắng che dấu đi sự thật, đứa nhỏ gầy yếu đáng thương, hai tay bám vào quần, không ngờ ngay khi vừa quay người lại, đụng phải một đôi mắt.
Sầm Dạ Lan sợ hết hồn.
Lão già kia cố nặn ra một nụ cười trên khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-son-nguyet/3558901/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.