Chương trước
Chương sau
Rất nhanh, lần đầu tiên coi mắt thời gian xác định ở buổi tối thứ 6 cuối tuần.

Tôi hiếm khi lợi dụng chức quyền trước khi tan tầm, đi vào toilet trang điểm lại.

Coi mắt chính là mắt duyên, điều kiện công việc gia cảnh này nọ ra song phương ngay từ đầu đã sàng lọc tốt rồi, bởi vậy chỉ cần tiến hành trao đổi nội bộ.

Hai người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt, cũng chờ mong có thể có tiến thêm một bước phát triển, ấn tượng cái nhìn đầu tiên đặc biệt quan trọng, sau đó đó là xem hai bên có hay không có đề tài chung, tính tình hợp hay không. Nói kỹ ra, cho dù tôi không kỳ vọng có tình yêu, nhưng thận trọng tỉ mỉ giả dạng cũng là dành cho đối phương sự tôn trọng.

Thay đổi đồ trang sức trang nhã, thay cái váy ngắn màu vàng nhạt vừa mới mua, buông xuống mái tóc đã bị bện cả ngày, dùng gel chỉnh hình lại cho tốt. Tuy rằng không biết đối phương thích loại hình nữ tính gì, nhưng coi mắt mục đích cuối cùng chính là kết hôn, bởi vậy cách ăn mặc hướng đến loại hình đoan trang thục nữ luôn sẽ không sai.

Khi tôi cùng La Lỵ trình diện mới phát hiện đối phương cũng dẫn theo nữ gia quyến. Anh ta so với tôi lớn hơn ba tuổi, đơn vị sự nghiệp, có xe có nhà, màu da hơi đen, nhìn qua rất thành thật ổn trọng.

Lúc chúng tôi báo tính danh lẫn nhau xong anh ta lại trầm mặc xuống, không biết cá tính thiên hướng nội hay là đối với tôi không quá vừa lòng.

Ngược lại cô em gái đi theo anh ta đến rất nhiệt tình, ở trong ghế lô tẻ ngắt cố gắng làm nóng bầu không khí.

"Chị Hác Manh, " vừa biết tôi làm công ty quảng cáo , cô ấy lập tức 45 độ nhìn lên, "Các chị tiền lương cao, mỗi ngày xinh đẹp gọn gàng đi làm, còn có thể thường xuyên cùng các quản lí giám đốc tham gia tiệc rượu, rất hâm mộ nha..."

Nghe vậy tôi chỉ có thể yên lặng xoa xoa thái dương , các biên kịch thần tượng trong nước rõ ràng là muốn bức tử chúng tôi a. Mỗi lần cùng các đồng nghiệp trong công ty nhìn đến nam nữ nhân vật chính trên TV vênh váo hò hét đem phương án kế hoạch đề ra này, sẽ không giống như chuyện của bọn tôi, càng kỳ quái hơn chính là trong phim thường thường xuất hiện các nữ chính ăn mặc đẹp đẽ xinh đẹp động lòng người trù tính hoạt động, xoay người còn có thể bất ngờ gặp gỡ bạch mã vương tử anh tuấn nhiều tiền.

Phải biết rằng mỗi lần làm xong một hoạt động bọn tôi đều là một bộ dạng mặt xám mày tro lẫn lộn, hai mắt đỏ bừng, tay cầm hai cái di động gần như không dừng lại qua, kêu gọi chỉnh trường đến mức thanh âm khàn khàn, nếu không phải trước ngực lộ ra tấm thẻ nhân viên công tác, sợ là trực tiếp bị ném ra khỏi hội trường.

"Cái công việc này... Chỉ có thể nói cam khổ tự biết." Đối với ánh mắt như sao của cô bé này, vì duy trì hình tượng, tôi vẫn là hàm súc nói ra.

"Các chị cùng khách hàng đều là tại trên yến hội giao tiếp sao, bình thường trừ bỏ viết kế hoạch cùng gặp khách hàng ở ngoài ra, các chị có thể tự do HAPPY rồi?"

Vì không đem buổi coi mắt thành chuyện kinh doanh, tôi chỉ tránh nặng tìm nhẹ nói, "Không sai biệt lắm đi, trước khi gặp khách chúng tôi còn phải thu thập tư liệu, bàn xong lại tổng kết phương án." Phấn đấu một đêm ngày khi ngày hôm sau đưa ra đề án thì như là trang điểm kiểu mắt khói, không mang được kính mát, khách hàng muốn bao nhiêu OL thì có bấy nhiêu OL, bộ phận sáng tác muốn bao nhiêu nghệ thuật có bấy nhiêu nghệ thuật, làm sao mà nói trắng ra được, bằng không thì sẽ làm thất vọng nhóm đại chúng bị phim truyền hình độc hại đây.

Sau khi đồ ăn đưa lên, cô bé như cũ líu ríu, tuy rằng anh trai cô ấy không buồn hé răng, nhưng một mình cô ấy cũng có thể đem bầu không khí rang đến sục sôi ngất trời.

Tôi cầm lên đôi đũa, món ăn coi như phong phú, nhưng lực chú ý của tôi rất nhanh đã bị tay anh ta hấp dẫn, ngón út hai tay anh ta móng tay đều để thật dài, khi ăn ốc thì vân vê tạo thành một cái Lan Hoa Chỉ... Thoáng chốc toàn bộ lực chú ý của tôi đều tập trung ở trên cái Lan Hoa Chỉ mà anh ta nhấc lên, ăn không thấy mùi vị. ( hình như ám chỉ anh này là gay)

La Lỵ sau khi cơm nước xong thì hướng về phía cô bé dùng ánh mắt ra hiệu, hai người rất nhanh rời đi, trong ghế lô chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Anh ta không mở miệng, tôi chỉ phải thử chủ động khơi mào đề tài.

Anh ta vội vàng hai ba câu cho có lệ, tính tiền xong thì lái xe mang theo tôi tùy tiện tại gần đó lượn một vòng, không đến 2 giờ thì đều tự về nhà.

Tuy rằng trước đó làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng thành thật mà nói, lúc này đây đối với việc coi mắt tôi thật sự rất khó trái lương tâm nói vừa lòng.

Chủ nhật anh ta gởi tin nhắn hẹn tôi đi ra ngoài, tôi nghĩ nghĩ liền đồng ý, có lẽ ngày đó trạng thái hai bên đều không tốt, vẫn là thử lại một lần đi.

Kết quả đợi cho tôi cách ăn mặc xong xuôi, trước khi ra cửa nửa giờ, anh ta đột nhiên gọi điện thoại tới nói trong nhà có việc gấp, tôi chỉ bất đắc dĩ đáp ứng, đem thời gian đẩy đến thứ ba, nhưng đợi đến hôm thứ ba này, anh ta nói công ty phải tăng ca, không có cách nào. Vì thế thời gian lại bị đẩy đến cuối tuần nữa...

Hôm nay chủ nhật anh ta rốt cục đến, nhưng đến muộn hơn nửa giờ, cơm nước xong không đến một tiếng liền đưa tôi đi trở về.

Xe tại dừng ở cửa tiểu khu xong tôi không có lập tức xuống xe, mà ngồi ở bên trong xe tâm bình khí hòa hỏi anh ta là có đúng hay không đối với tôi không hài lòng? Mọi người đều là người trưởng thành, có thể trực tiếp nói thẳng ra.

Anh ta do dự một lát rốt cục phun ra sự thật cho tôi nghe, "Cô là một phụ nữ tốt, là vấn đề của tôi."

Thì ra bên cạnh anh ta đã có bạn gái, nhưng trong nhà không thích, buộc anh ta đi coi mắt thay người, anh ta không lay chuyển được, cho nên cố ý làm khó dễ vài lần, hy vọng tôi biết khó mà lui.

Tôi nghe xong chỉ lẳng lặng hỏi một câu, "Vậy cô ấy biết anh đi coi mắt không?"

Anh ta có chút xấu hổ nói, "... Biết."

Tôi thản nhiên nói, "Anh đã thích cô ấy thì đừng cho cô ấy thương tâm, vì cái gì không cự tuyệt coi mắt?"

Anh ta có vài phần ngượng ngùng không trả lời, tôi trực tiếp đẩy cửa xuống xe.

Kỳ thật tôi giận không phải là vì anh ta lừa gạt tôi, mà là thái độ của anh ta khiến tôi khinh thường.

Một người đàn ông trưởng thành có xe có nhà có thể tự chủ không như những tình huống khác, nếu thật tâm muốn cự tuyệt sẽ không phải không có cách. Có lẽ tùy thời tìm kiếm lốp xe dự bị là cái mà bọn đàn ông gọi là khôn khéo, nhưng tôi đối loại khôn khéo này xin miễn cho kẻ bất tài, duy nhất may mắn là, tôi không phải là là cái lốp xe dự bị được anh ta chọn trúng, không thì đã vô ý tổn thương tới một người phụ nữ khác.

Sáu tháng cuối năm tôi lại lục tục lại chọn mấy người.

Không phải không gặp được hình tượng điều kiện tốt, nhưng đối phương không vừa ý tôi, hoặc là không ngừng oán giận tố chất sinh viên đương đại ngày càng sa sút, lại nói tới đại học truyền dạy Hegel, bỏ qua một bên mặc kệ tôi có phải đang bận rộn hay không cầm lấy microphone ít nhất lải nhải hơn hai giờ còn hơn cả chủ quản bộ ngành, còn những người đàn ông khác tôi minh bạch tâm tư của bọn họ tâm tư, tuy rằng điều kiện của tôi có thể tính là hậu đãi, nhưng chức vị cùng tiền lương cao cũng tương ứng với số tuổi của tôi.

Hiện tại mấy cô gái tuổi trẻ xinh đẹp nơi nơi đều có, đàn ông điều kiện tốt tương đương tôi cũng không nhất định muốn ủy khuất chính mình tìm nữ cường nhân lớn tuổi nữ đến quản. Điều kiện kém hơn so với tôi, lại cảm thấy nữ cường nam nhược khiến cho bọn họ áp lực gấp bội.

Cuối cùng thừa lại Lục Hu mới kết giao gần đây, loại hình đàn ông gia đình, đơn vị cơ quan, tính cách rất ôn hòa, sau khi trao đổi số điện thoại di động cùng QQ, đại khái một tuần gặp mặt một lần.

Cẩn thận tổng kết một chút, phát hiện từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ Tây Cố ra, tất cả phái nam tôi kết giao đều có khuynh hướng ôn hòa không mang theo loại hình có tính công kích.

Tuy rằng thiếu chút kích tình, nhưng cuộc sống còn muốn nhiều thoải mái nhấp nhô? Cuộc sống bình thường thản nhiên như vậy cũng là điều tôi kỳ vọng, những sóng to gió lớn đã từng trải qua đó tôi không dám nhớ lại...

Lại làm sao dám nhớ đến?

Tôi nỗ lực khiến cho bản thân mình bận rộn, đem công việc cùng coi mắt nhét vào đầu, khiến cho bản thân không có thời gian dư thừa tự hỏi suy nghĩ, tôi gần như nghĩ bản thân đã muốn làm được. Từ lúc đầu tâm như đao cắt, đến cuối cùng dần dần chết lặng.

Xa nhau gần một năm, anh toàn bộ không có tin tức, như là chưa bao giờ xuất hiện tại trong cuộc sống của tôi, đảo loạn qua một hồ nước xuân.

Cứ như vậy chặt đứt liên lạc không hẳn là không tốt.

Tôi chỉ không rõ, vì cái gì một thiếu niên có cá tính hỏng bét như thế, vậy mà lại là toàn bộ chờ mong trong tình yêu của tôi.

"Hác Manh," Lục Hu nhận lấy cái túi trên tay tôi, hiếm khi xem phim xong lại hẹn tôi đi dạo phố.

Anh ta là một người quy luật cuộc sống gần như cũ kỹ, mỗi tuần cố định ở buổi tối thứ sáu bảy giờ hẹn tôi ăn cơm, xem phim xong thì lái xe đưa tôi về nhà.

La Lỵ bên cạnh đánh giá hình thức chúng tôi hẹn hò xong lắc đầu than thở hai chúng tôi không thú vị.

Không thú vị thì không thú vị, tôi ngược lại không có cảm giác gì lắm, tôi rất thỏa mãn anh ta sẽ không ở trong lúc ăn cơm thì bàn công việc, cổ phiếu hoặc là các loại học thuật linh tinh đến ảnh hưởng chuyện thèm ăn, đồng thời cũng sẽ không nhìn chòng chọc vào người tôi, một tuần điện thoại 4, 5 lần khiến cho tôi cảm thấy rất thả lỏng, sẽ không giống như người thiếu niên ấy thường xuyên quấn quýt khiến cho tôi bối rối.

Ra khỏi thương trường bước lên cầu vượt thì làn người thập phần đông đúc, anh ta đột nhiên cầm tay của tôi, không cho tôi bị dòng người tách ra.

Tim tôi đập mạnh và loạn nhịp, nắm trở lại tay anh ta, bỗng nhiên không hề báo động trước nhớ tới một độ nóng của một bàn tay khác khi ngang ngược nắm giữ tay tôi.

Thoáng chốc đủ loại chua xót khổ sở dũng mãnh nhập vào trong lòng, tôi trở tay không kịp, hơi nóng xông lên đỏ hốc mắt.

Mặt mày anh hung ác bá đạo, ánh mắt sắc bén lại sôi nổi, khi mỉm cười thì nhếch lên khóe miệng, khi thẹn thùng thì lông mi buông xuống thật dài ... Ban đêm xoay người ấm áp ôm lấy tôi.

Tôi nỗ lực đè nén tưởng niệm mãnh liệt, lại đột nhiên bị một bóng dáng xông vào tầm nhìn phá vỡ.

Bờ lưng quen thuộc kia, góc độ hai tay nhét trong túi tiền, mái tóc vểnh lung tung chải vuốt như thế nào cũng không ngay ngắn...

Tôi đã từng nghĩ tới, nếu có một ngày chúng tôi ở trên đường gặp lại, có lẽ khi đó bên người hai bên đều có một người khác làm bạn, tôi sẽ bình tĩnh lộ ra nụ cười tiếp đón.

Tựa như bạn bè nhiều năm không gặp, quen thuộc lại không thân.

Rồi sau đó tốt nhất là có thể nhanh chóng lướt qua nhau.

Bởi vì tôi sợ hãi, sợ người phụ nữ tương lai anh gặp tốt hơn nhiều so với tôi, anh sẽ không còn hoài niệm tôi.

Sợ anh phát hiện nụ cười của tôi là miễn cưỡng như vậy, sẽ phát hiện tôi thật ra là khổ sở như vậy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.