Tới nhà hàng, tôi khách quan đánh giá Diệp Lan: Hơi phát tướng nhưng không quá béo, trong ánh mắt vẫn còn sót lại vài phần thướt tha của tuổi trẻ, so với người phụ nữ năm xưa đương nhiên cô ấy vượt trội hơn. Nhưng nếu đứng chung với Triết Dã tuấn tú, cô ấy già hơn nhiều lắm.
Cô ấy rất tốt với tôi, rất thân thiết, đúng kiểu yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Về tới nhà Triết Dã hỏi tôi: Cháu thấy cô Diệp như thế nào? Tôi đáp: Cô chú đã chuẩn bị kết hôn rồi, còn hỏi cháu làm gì.
Tôi thức trắng đêm không ngủ được.
Trở lại trường học tôi lăn ra ốm. Mặc dù sốt cao nhưng tôi vẫn cố đi học, rốt cục ngất xỉu trên giảng đường.
Tỉnh lại thấy mình nằm trong bệnh viện, tay treo một bình nước biển, Triết Dã ngồi đọc sách ở kế bên.
Tôi mệt mỏi cười: Cháu đang ở đâu?
Triết Dã nhanh chóng ấn đầu tôi vào gối: Cuối cùng cũng tỉnh, bị cảm chuyển sang viêm phổi, đứa nhỏ này thật bất cẩn. Tôi cười: Nếu bị bệnh thật thì cẩn thận có ích lợi gì?
Ngoài giờ đi làm Triết Dã đều trông ở bệnh viện. Mỗi khi tôi thức giấc liền tìm bóng dáng của chú, thấy được rồi mới có thể yên tâm. Tôi nghe chú gọi điện thoại cho Diệp Lan: Yêu Yêu bị bệnh, mấy ngày nay anh không rảnh, chờ cháu khỏe rồi lại anh sẽ liên lạc với em. Tôi cười khổ, nếu như bệnh của tôi có thể khiến chú ở bên cạnh tôi hàng ngày, tôi sẵn sàng bị bệnh liệt giường.
Nằm viện một tuần mới có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sinh-ta-chua-sinh-ta-sinh-quan-da-lao/2723165/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.