Đêm, rất yên tĩnh!
Ban đêm rừng núi hoang vắng các loại côn trùng làm ồn ào náo động, càng làm nổi lên loại yên tĩnh này.
Trong phòng mùi thuốc đông y nồng đậm, Mã Bộ Bình mỗi năm đến thời điểm nóng nhất, làn da hắn sẽ mẫn cảm, thầy thuốc kê cho y bài thuốc đều là bài thuốc thanh nhiệt ẩm nóng, liên tiếp mấy tháng nay, mỗi ngày y đều làm bạn cùng thuốc Đông y.
Chủ tịch huyện, vừa rồi Vương Phó chủ tịch huyện gọi điện lại đây hỏi thân thể ngài có tốt hơn chút nào không? Ông ấy nói có phương thuốc cổ truyền trị mẫn cảm rất hiệu quả, ngài có thể dùng thử một lần!
Mã Bộ Bình bình thản cười nhạt:
- Hàm Dương có lòng, chỉ có điều tôi đây là bệnh cũ nhiều năm, làn da thường ngày rất yếu ớt, phương thuốc cổ truyền cổ thông thường không dùng được đâu.
Y dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Văn Kiến Quốc, nói:
- Sao cậu lại tới nữa? Không phải nói đã không có việc gì đừng tới nhà sao?
Kiến Quốc ngượng ngùng cười cười, nói:
Hôm nay cùng vài bằng hữu đi câu cá, rất có thu hoạch, có cá trắm cỏ thượng hạng, ngài có muốn ăn không? Nhân tiện đặt món này đem đến đay!
Ánh mắt Mã Bộ Bình nhìn chằm chằm Văn Kiến Quốc, chỉ chỉ vào ghế dựa, nói:
- Ngồi đi!
Kiến Quốc cung kính ngồi xuống, Mã Bộ Bình nói:
- Kiến Quốc, tôi nghe nói cậu gần đây có phần im hơi lặng tiếng, có phải như vậy hay không a?
Mặt Kiến Quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2346609/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.