Dưới ánh đèn mờ ảo, Kim Lộ choàng một chiếc khăn tắm rộng thùng thình, đầu đội một chiếc chụp.
Mỹ nhân sau khi tắm xong, trông càng kiều diễm, đặc biệt là vùng cổ và dưới cổ trắng nõn, mà phần cổ áo choàng để lộ ra chút ít, trông vô cùng hấp dẫn.
Trần Kinh đưa tay vào trong áo choàng tùy tiện sờ soạn, Kim Lộ thở hổn hển, giận dữ nói :
Không ngờ trông anh hiền lành như vậy, hóa ra cũng hư như thế này!
Trần Kinh cười lớn :
Không phải có câu, “đàn ông không hư, đàn bà không yêu” sao?
Kim Lộ cười khanh khách, gục đầu vào ngực Trần Kinh, đôi tay ôm chặt Trần Kinh, hơi thở dài ra, dường như đang chăm chú ngửi mùi hương trên cơ thể Trần Kinh.
Nói chuyện yêu đương cần đến tinh lực và thời gian, thời gian này sự nghiệp của Trần Kinh vô cùng thuận lợi, mặt tình duyên cũng liên tiếp báo thắng lợi, tình cảm giữa hắn và Kim Lộ không ngừng nảy nở, hiện tại quan hệ của 2 người ở Lễ Hà này không còn là bí mật nữa, ở Trạm Hà nơi các đôi tình nhân thương xuyên lui tới này, cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của 2 người.
Nếu như có một ngày anh rời xa em, em phải làm thế nào đây?
Kim Lộ nhẹ giọng nỉ non,.
Trần Kinh đưa 2 tay ra nâng 2 má của cô lên, nói :
Em đừng có nói bậy, em không rời xa tôi, làm sao mà tôi có thể rời bỏ em được?
Kim Lộ vểnh môi lên, nói :
Ai mà nói chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2346596/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.