Thức ăn thơm phức chuẩn bị dọn lên, Từ Lệ Thơm không ngừng nhìn lên đồng hồ trên tường, bộ dạng có vẻ lo âu.
Đứa con trai bốn tuổi của cô hai mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng thơm phức trên tường nước bọt cũng nhanh chảy ra, cuối cùng nó không kìm được giơ tay muốn lấy một miếng.
Sắc mặt Từ Lệ Thơm biến đổi, khẽ lên tay của con trai một cái nói:
- Con bê này, sao tham ăn thế này! Được, chúng ta về nhà, mẹ làm cho con ăn!
Từ Lệ Thơm ôm đứa con ra cửa xuống lầu, cô ấy ở lầu dưới, cũng là căn hộ ba phòng ngủ một phòng khác. Căn phòng lớn thế này, trước giờ cô chưa từng ở qua. Buổi tối đầu tiên dọn vào, cô thức trắng cả đêm, cảm thấy trống trải. Bây giờ trưởng phòng Trần bảo cô dẫn con tới, hai mẹ con sống ở căn hộ thế này, Từ Lệ Thơm cảm thấy đặc biệt không phải.
Tới lầu hai, thằng bé Từ Bân không vào, hai mắt đen láy cứ nhìn ra hành lang xem xét. Bỗng nhiên nó nói:
- Mẹ, mẹ, chú đã về rồi!
- Con bê con cứ lừa người ta, cũng không nghe tiếng xe vào sân, chú con sao...
Từ Lệ Thơm nói được một nữa, lại nghe thấy tiếng Trần Kinh đùa với thằng bé:
- Sao vậy? Bân bân nhớ chú phải không?
Trên tay Trần Kinh đang cầm túi công văn, mặc cái áo khoác màu lam, hắn giơ tay sờ lên đầu của Từ Bân. Thằng nhóc này lúc nãy reo mừng, bây giờ có chút e dè, quay đầu chui vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2346494/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.