Vương Phượng Phi!
Ở nơi này mà có thể nhìn thấy Vương Phượng Phi, Trần Kinh hết sức bất ngờ, nhưng Vương Phượng Phi còn kinh ngạc hơn nhiều, anh ta mỉm cười đi tới, Hầu Lâm Xung gật đầu với hắn nói:
Chào anh Vương.
Vương Phượng Phi cười, đáp:
Cái tên tiểu tử này, không phải nói muốn đi Anh du học à? Sao vẫn còn ở thành Sở này vậy?
Hầu Lâm nét mặt có chút xấu hổ, nói:
Anh đừng giễu cợt em nữa! Thành tích của em, đi đâu học mà chẳng vậy. Không phải là có một câu tục ngữ như thế này sao? Một con bò, từ Đông Kinh chạy tới Tây Kinh thì vẫn là một con bò thôi, em đại khái chính là như vậy!
Cái tên này! Thực không khỏi làm cho người khác lo lắng!
Vương Phượng Phi thở dài.
Trần Kinh lúc này mới nói chen vào:
Bí thư Vương, tôi thật không ngờ lại gặp anh ở đây!
Vương Phượng Phi cười ha hả nói:
Đúng thế! Tôi cũng cảm thấy trái đất này thật là nhỏ bé! Cậu đến cùng với ai? Tôi không nhận ra, con đường đi của cậu cũng không phải là bình thường.
Trần Kinh buông lỏng tay, giơ tấm thẻ phóng viên cầm trong tay ra, Vương Phượng Phi hơi sững người, sau đó cười ha hả, chỉ vào Trần Kinh nói:
Khá lắm, xem ra ngòi bút của các cậu không giống người bình thường, so với chúng tôi thì vẫn nhiều hơn một thân phận rồi, ông Vua không ngai vàng ạ!
Vương Phượng Phi vừa nói vừa ngồi xuống:
Được, hôm nay để tôi xem xét đã, tôi cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2346475/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.