Đài Bắc, tòa nhà 101 tầng của Đài Bắc là tòa minh châu chói mắt nhất thành phố.
Tòa nhà cao ngất trời, cảnh đêm toàn Đài Bắc, đây là tầng cao nhất của tòa nhà, cảnh có thể thu hết vào đáy mắt.
Văn phòng Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hồng Thành ở tầng một tòa nhà, Quách Trường Tỉnh hai tay chắp sau lưng, bước đi thong thả trong phòng, sau bàn làm việc của y, một tấm bản đồ Trung Quốc rất to vô cùng bắt mắt đáng chú ý.
Trên bản đồ, một tờ giấy Tuyên Thành viết thư pháp, bài thơ “Nỗi nhớ quê” tự viết của Dư Quang Trung tiên sinh.
“Lúc nhỏ
Nỗi nhớ quê là một cái tem nho nhỏ
Tôi một đầu này
Mẹ một đầu kia
Sau khi lớn lên
Nỗi nhớ quê là một tấm vé tàu nhỏ
Tôi một đầu này
Vợ một đầu kia
Sau này thì
Nỗi nhớ quê là một phần mộ thấp bé
Tôi đầu bên ngoài
Mẹ ở bên trong
Mà hiện tại
Nỗi nhớ quê là từng đợt sóng biển
Tôi tại đầu này
Đại lục ở bên kia...”
Trên thư pháp đề tặng, ba chữ Quách Trường Tỉnh cực kỳ tinh tế, mặt sau còn đóng con dấu của Quách Trường Tỉnh.
Quách Trường Tỉnh ở phòng bước đi thong thả, trước bàn làm việc của y, ba người đàn ông trung niên mặc tây trang đứng thẳng rất cung kính, người đàn ông trung niên cao chỉ có một bên tay trái không dám ngẩng đầu nhìn Quách Trường Tỉnh, thật lâu sau, y nói:
- Chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2346454/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.