Vương Hàm Dương rất buồn bực, y hướng về phía Thư Trị Quốc không kìm nổi phải càu nhàu:
- Trần Kinh quả thực là coi trời bằng vung, chúng ta đã nói rõ ràng, khoản tiền này chỉ qua Phòng kinh tế thương mại của hắn, cuối cùng là muốn đến Thái Thủy, chỉ dùng để giải quyết bảo hiểm công nhân viên chức dưỡng lão về hưu. Hắn dựa vào cái gì tạm giữ khoản tiền này? Vấn đề này chúng ta hẳn là phải mời họp hội nghị thường vụ, nghiêm túc xử lý chuyện này.
Vương Hàm Dương tức giận, Thư Trị Quốc tính tình cũng đã tới đỉnh rồi, y rõng rạc nói:
- Trần Kinh coi trời bằng vung còn cần cậu nói sao? Hắn không để Thư Trị Quốc tôi để vào mắt, dùng tiền của cậu để làm vậy? Hắn dùng tiền của cậu, dùng để ủng hộ xí nghiệp nông nghiệp, cậu có thể nói hắn cái gì?
- Vấn đề này, chính là cậu suy xét không đủ chu đáo, nếu cậu có thể suy xét chu đáo, sẽ có cục diện bị động như vậy sao?
Lý Sinh Đạo nói xen vào:
- Bí thư, xin ngài bớt giận! Chiếu tôi xem, Trần Kinh hiện tại đã là phát rồ, hoàn toàn là càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo. Tôi đề nghị, chúng ta mời dự họp hội nghị thường vụ, biểu quyết miễn đi chức trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại của hắn.
- Tôi thấy vấn đề này không lớn, ít nhất vấn đề không lớn thông qua hội nghị thường vụ, đối với cán bộ như Trần Kinh, chúng ta không thể ôm ảo tưởng!
Thư Trị Quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2346397/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.