Sáng sớm Thiệu Hồng Ngạn đã bừa bãi phóng túng trên giường rồi, tất cả những tức giận trong đầu dường như đang được tiết phát vào cơ thể đang đè bên dưới kia, y cùng người phụ nữ kia cuồng nhiệt, gân xanh trên trán nổi hết cả lên, bộ dạng khiến người ta sợ hãi, thậm chí có chút dữ tợn.
- Reng, reng, reng!
Di động đầu giường không ngừng reng, Thiệu Hồng Ngạn thở gấp, không thèm chú ý, vẫn hăm nở thúc ngựa tiến lên.
Di động không ngừng reng, trong lòng Thiệu Hồng Ngạn bực bội, cổ vươn dài ra, muốn xem thử là ai gọi đến. Tâm tư phải phân chia, thì y bỗng lực bất tòng tâm, không có tác khí là không được ngay, thằng nhỏ của y lập tức xụi lơ chẳng làm được gì.
Cả 1 bụng tức không phát tiết được, Thiệu Hồng Ngạn cảm thấy trong lòng hết sức bức bối, cầm điện thoại lên nói:
- Nghe...
- Thiệu Tổng à? Tôi lão Mãn đây, anh đang ở đâu đấy?
Đầu kia giọng Mãn Diên Ba cũng rất lớn.
Không đợi Thiệu Hồng Ngạn đáp, Mãn Diên Ba nói:
- Tôi nói này lão Thiệu, anh đùa tôi à! Cái gì mà cho Trần Kinh đẹp mặt? Anh làm bao nhiêu việc như vậy, tôi cũng bị anh đùa cho xoay vòng vòng!
Thiệu Hồng Ngạn vừa nghe Mãn Diên Ba nói, cảm thấy có chút lúng túng.
Y nói:
- Lão Mãn, anh nói rõ 1 chút được không? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Mãn Diên Ba cười ha hả, nói:
- Thiệu Hồng Ngạn, mẹ nó, anh đừng có mà giả bộ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2346142/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.