Cuộc họp nội bộ của tập đoàn trở thành một hội nghị đấu tranh phê bình.
Thiệu Khôn luôn đi theo Liêu Triết Du, trong nội bộ tập đoàn, anh ta trước nay luôn tự cho mình là nguyên lão, người thường anh ta chẳng thèm để vào mắt.
Cho nên, nhân duyên của anh ta không được tốt lắm, thích gây thù hằn, khuyết điểm nhiều thù hằn thể hiện rõ ở anh ta.
Cũng chính vì như thế, một khi anh ta gặp chuyện không may, tất cả mọi người đều chĩa mũi dùi vào anh ta, trách cứ anh ta có làm ăn quá lộ liễu, không đối xử thân ái với mọi người, đắc tội với người khác.
Đích xác, mấy chuyện xảy ra của Đức Cao, nếu không đắc tội với người ta, có ai lại đi làm mấy chuyện như vậy không? Kiểu bịa đặt thâm hiểm này có được hiệu quả như vậy đều vì dân chúng Đức Cao còn tin vào phông thủy, còn mê tín.
Chiêu này vừa được sử dụng, Công ty bất động sản Tam Giang quả thực hoàn toàn không phải đối thủ, không biết nên đối phó cục diện như thế nào.
Đành phải trơ mắt nhìn cụ diện liên tục biến đổi xấu, vắt óc suy nghĩ cũng không tìm được thượng sách.
Hai anh em trở về khác sạn nghỉ ngơ, cuối cùng Thiệu Khôn cũng không kiềm chế được cảm xúc, bước vào phòng thấy gì là quăng đó, cả người trở nên điên cuồng, anh ta hét to:
- Cái đám tiểu nhân, đám khốn kiếp, tụi mày vui vì người khác gặp họa, giậu đổ bìm leo, chẳng suy nghĩ cho việc công gì cả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2346136/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.