Nước gợn liễm diễm, ngày xuân dương quang ấm áp, cảnh sông lúc này thật tươi đẹp.
Đường Kiếm Bình nằm ngửa trên ghế, ánh mắt nhìn lên trời xanh, cần câu của ông để bên cạnh. Ngũ Đại Minh đứng bên cạnh ông ta, hai người nhìn nhau không nói gì, im lặng một cách lạ thường.
Không biết sau bao lâu Đường Kiếm Bình bỗng mở miệng:
-Lão Ngũ, sao vậy? Ông ở Đức Cao đã hơn một năm, tính tình thay đổi nhiều, bắt đầu sợ phiền phức à? Đây vốn không phải phong cách của anh.
Ngũ Đại Minh ngượng ngùng cười cười nói:
-Không tới nỗi sợ phiền phức, chỉ là đối với cán bộ trẻ tuổi tôi muốn bảo vệ họ, hiện tại nhân tài hiếm hoi, chúng ta phải trân trọng.
Đường Kiếm Bình cười ha hả:
-Cho nên anh đưa người này tới chỗ tôi, trong mắt anh Tỉnh ủy chính là nơi bảo vệ cán bộ à? Thiệt tình anh đã ở Tỉnh ủy lâu như vậy mà vẫn có suy nghĩ này, nói thật tôi quá thất vọng về anh.
Ngũ Đại Minh nói:
-Trưởng ban thư kí đã hiểu lầm, tôi chỉ là thấy Trần Kinh là một nhân tài, nếu cậu ta có thể vào Tỉnh ủy nhất định rất có triển vọng. Vả lại Trần Kinh là cán bộ do một tay tôi cất nhắc, tôi cũng hy vọng cậu ta có thể có một tương lai tốt.
-Được rồi.
Đường Kiếm Bình ngắt lời Ngũ Đại Minh, không khỏi lắc đầu nói:
-Anh không giấu được tôi đâu, việc của thư kí của anh tôi có nghe qua rồi, thật khó lường, dám đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2346120/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.