Phạm Giang có chút ủ rũ, Trần Kinh phê bình anh ta không nể tình gì.
Trần Kinh tặng anh ta hai câu nói, sáu chữ cảnh cáo: - Hành chính đạo, tẩu chính lộ.
Trần Kinh nói: - Giang tử, vào ngành quân y, đây là một miếng bánh lớn, phải nắm chắc thật tốt, sẽ kiếm được món tiền lớn. Nhưng cậu xem người cậu tìm là ai? Vương Lâm Ba kia là người đáng tin sao? Anh ta tam giáo cửu lưu, liên hệ tới việc kinh doanh của cậu, cậu từng nghĩ tới hậu quả chưa?
Một khi chỉnh đốn ngành điều trị, nghiệp vụ của các cậu đứng mũi chịu sào, đến lúc đó phiền phức cậu gặp phải e không chỉ là công ty bị lật đổ như hiện nay, nói không chừng còn có thể bị khởi tố, thậm chí thân bại danh liệt.
Trần Kinh vừa xả một trận, nhận được điện thoại liền đứng dậy cáo từ, để lại Phạm Giang một mình buồn bực.
Nhìn thấy Trần Kinh đi xa khỏi, quắc miệng nói: - Bạn như anh để làm gì? Chỉ to mồm, củ chuối thật, cậu ta làm Bộ trưởng Bộ y tế, mình cũng chỉ làm nhân viên công vụ vài ngày, cả ngày liền giả bộ sa sầm mặt.
Đặng Linh cho rằng Trần Kinh còn trẻ, bộ dạng sâu xa khó hiểu, chỉ cười bên ngoài còn bên trong nghiêm túc, trông có vẻ rất giả tạo. Trước mặt người khác giả cũng còn được, đằng này giả trước mặt cả bạn bè, đúng là không nên.
Phạm Giang cười khổ nói:
- Được rồi, tiểu Linh, bộ dạng kia của Trần Kinh cũng khá tốt, đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2345984/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.