Trần Kinh có chút hồ nghi.
Cha mẹ của hắn thường ngày rất ghét dùng cơm bên ngoài, nói đồ ăn bên ngoài không vệ sinh, hơn nữa đắt tiền, kém dinh dưỡng hơn so với đồ ăn ở nhà, sao hôm nay lại chủ động đề xuất đi ra ngoài ăn cơm chứ?
Thấy ba Trần Chi Đống và mẹ Chung Tú Quyên mặc đồ mới, Trần Kinh cảm thấy đây không phải đi ăn cơm, hình như là có chuyện gì đó đang xảy ra.
Hắn hỏi chị Trần Đình Nguyệt, Trần Đình nguyệt chỉ cười:
- Cậu hỏi chị, chị biết hỏi ai? Chị cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trần Chi Đống hừ hừ, nói:
- Có cái gì lạ chứ? Lão Thạch bạn già của ba mẹ sau khi về hưu gây dựng một quán cơm, đã nhiều lần gọi điện cho ba mẹ, mời ba mẹ đến ủng hộ, các con xem lần này qua đó không chỉ để đứng xem à.
Dù thế nào cũng phải ủng hộ một chút chứ, hôm nay vợ chồng Đình Nguyệt đến đây, đi ăn bữa cơm lại có gì kỳ quái chứ?
Trần Đình Nguyệt ngẩn người, nói:
- Là chú Thạch sao? Vậy tình cảm tốt, chị đang suy nghĩ là chuyện gì mà gọi cho chị và anh Uông về, hóa ra là việc này, con ủng hộ.
Trần Đình Nguyệt chỉ cười nhìn Trần Kinh, trong ánh mắt có chút ý vị mờ ám.
Trần Kinh cau mày nói:
- Ủng hộ cái gì? Người ta mở nhà hàng phải nhờ ba ủng hộ à?
- Đi, đi, chú lái xe chở ba mẹ đi, tôi và anh rể,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2345833/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.