Hoa bách hợp, tinh khiết hoàn mĩ.
Trần Kinh cẩn thận cắm bông hoa đó vào lọ, hắn lặng nhìn bông hoa, trong đầu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Bách hợp trắng, thường được dùng trong các đám ma hoặc để trên mộ của người đã khuất, Trần Kinh mang tặng Thẩm Hải một bức tranh, ông ta lại đáp lại bằng một bông hoa bách hợp trắng, chắc chắn là có ẩn tình trong việc này.
Bức tranh rất bình thường, Trần Kinh đã từng làm công tác cơ sở, theo người nông dân trong các loại thợ thủ công có một loại gọi là họa tượng, những đồ vật mà họ vẽ đều rất nghệ thuật, nhưng những đồ vật vẽ rất đơn giản, không cầu kì.
Mà nội dung tranh của họ thì lại cố định, đều là tranh cát tường, may mắn, chúc phát tài.
Những bức tranh như vậy cũng chẳng có giá trị nghệ thuật gì, nhưng có quan hệ mật thiết với cuộc sống của nhân dân, bức tranh mà Trần Kinh tặng hôm nay chắc chắn là được vẽ bởi một họa tượng.
Nhưng Trần Kinh có thể cảm nhận được Thẩm Hải rất thích bức tranh đó, mà sao lại đáp lễ bằng một bông bách hợp trắng, ông ta định tế lễ ai sao.
Người đó sẽ là ai? Có xuất thân từ quân đội như Thẩm Hải, ở Đại Lục còn ai đáng bị như vậy đây?
Nếu có thì người đó nhất định không tầm thường.
-Ting, ting!
Điện thoại đổ chuông, làm ngắt dòng suy nghĩ của Trần Kinh.
Trần Kinh liền bắt máy, người ở đầu dây bên kia là Diệp Hải Duyên, tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2345775/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.