“Vạn Hoa Thiên Cư “là một nông gia bên cạnh thành phố Sở Giang mà ít ai để mắt tới.
Nhanh chóng đã đến chỗ này của Sở Thành, dọc theo Sở Giang có rất nhiều quán trà, Vạn Hoa Thiên Cư là khiêm tốn nhất, chỗ này là nơi để Mễ Tiềm mời khách.
Từ Tỉnh ủy lái xe đến chỗ này không gần, nhưng Trần Kinh có thể thấy, chỗ này là nơi mà Mễ Tiềm thường đến.
Điều này làm cho Trần Kinh lại nghĩ tới, lãnh đạo càng lớn, sẽ có mấy điểm bí mật thường đi, lời này quả nhiên không phải là giả.
Đặc diểm của “Vạn Hoa thiên cư" là cơm nấu bằng củi, Trần Kinh vừa lái xe đến, từ trong sân xuất hiện một tiểu lão đầu mặc áo may-ô, chỉ Trần Kinh lái xe vào sân sau, miệng còn hét lên:
- Phía sau, phía sau...
Trần Kinh nghe được, chất giọng vùng Nguyên Thủy của ông lão này rất nặng, lời của ông ta có ý là:
- Phía sau, phía sau.
Dừng xe xong, tiểu lão đầu cười ha hả đi đến mở cửa sau của xe bộ dáng rất thuần thục, Mễ Tiềm từ phía sau xuống xe, ông chỉnh trang lại xiêm y, nhìn xung quanh một lát, mới nói:
- Môi trường nơi này ngày càng lịch sự tao nhã, quýt còn chưa chín, thật đáng tiếc.
Lão nhân liên tục gật đầu nói:
- Trưởng ban, chúng tôi không gắn liền với lịch sự tao nhã, khi khi quýt chín cũng là sắp cuối thu, đẹp thì đẹp, nhưng rất ngắn ngủi.
Mễ Tiềm hơi nhíu mi, nói:
- Trương lão đầu, sống ở Sở Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2345619/chuong-595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.