Sở Giang tuy rằng đã được coi là phía Nam rồi nhưng rét đậm về, một đợt tuyết qua đi, lại là gió lạnh tê tái, thế giới bên ngoài được bọc bởi một màu trắng muốt.
Sở Giang không sử dụng hệ thống sưởi hơi giống như các thành phố phương Bắc.
Trời thật sự lạnh rồi, nhà dân thì đốt bếp lò, mà ở đơn vị thì dùng điều hòa nhiệt độ.
Phòng Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Sở Giang, bên ngoài sân, tuyết bao phủ trên từng tán cây tùng và bách thụ. Trong đại viện, công nhân xúc tuyết gom thành hai đống tuyết nhỏ như hai ngọn núi nhỏ.
"Xoạt!" Một tiếng, Sa Minh Đức kém rèm cửa sổ ra, ánh mắt nheo lại.
Ông nghiêng đầu nhìn, ở giữa phòng, Ngũ Đại Minh lẳng lặng đứng đó.
-Phải đi thôi, doanh trại là sắt, quân là nước, đây chính là quy luật, chỉ có điều ở Sở Giang còn rất nhiều việc chưa làm xong, thật sự có chút tiếc nuối!
Sa Minh Đức xoa tay nói, trên mặt lộ vẻ xúc động.
Ngũ Đại Minh nói:
-Bí thư, ngài đi rồi vẫn còn chúng tôi ở đây! Chúng tôi nhất định sẽ tiếp tục quán triệt tinh thần của ngài, kiến thiết Sở Giang ngày càng tốt đẹp hơn!
Sa Minh Đức cười lớn, vẻ mặt thanh thản.
Ông trầm ngâm chốc lát
-Đại Minh à, Minh Phong ở Hàng Châu có áp lực rất lớn, tôi nghe nói gần đây còn ngã bệnh, phải cấp cứu ở bệnh viện, như vậy thật không giống anh ấy tý nào!
Ngũ Đại Minh nói:
-Bí thư ngài an tâm, Minh Phong mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2345586/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.