Căn nhà phục thức khoảng chừng 200 mét vuông.
Ngoài ghế sô pha, còn có một chiếc ghế gập rất hiếm thấy, nói ra bây giờ giá trị thực dụng của ghế gập không cao, xem ra Kiều Chính Thanh cũng giống tất cả những người Lĩnh Nam, rất tin huyền học.
Ghế gập trong văn hóa truyền thống Trung Quốc là một vật rất có nội hàm văn hóa.
Hiện tại thường khi nói ai ngồi đầu ghế gập thì đều là có nguồn gốc.
Kiều Chính Thanh đặt một chiếc ghế gập trong nhà, bình thường ngồi trên ghế nhàn nhã tự tại, ước chừng cũng có ý ngồi đầu ghế gập.
Con trai của Kiều Chính Thanh tên là Kiều Lượng, tuổi cậu ta cũng xấp xỉ Trần Kinh.
Từ lúc bước vào nhà, mắt Kiều Lượng đảo quanh khắp người Uyển Kỳ, xem ra Phương Uyển Kỳ thực sự xinh đẹp, khiến Kiều Lượng có lòng mơ ước.
Có thể là vì sinh ra ở gia đình quan lại, Kiều Lượng ở trước mặt Uyển Kỳ như giẫm phải đinh, nụ cười trên mặt cậu ta dần dần tắt đi, cậu ta soi xét món quà trên bàn của Trần Kinh, chau mày nói:
-Hai người cũng thật là, tặng mấy thứ này làm gì? Hiện tại ủy ban kỷ luật rất nghiêm khắc với vấn đề tặng quà, trưởng ban thư kí Kiều từ trước đến giờ không nhận quà của người khác, hai người bây giờ đem quà hộp lớn hộp nhỏ đến, các người rốt cuộc muốn làm gì?
Trần Kinh vẫn không nói gì, trong lòng nhẫn nại.
Đây dù sao cũng là nhà của Kiều Chính Thanh, mình là vãn bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2345546/chuong-632.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.