Mưa phùn lất phất, Lý Quốc Vĩ đội mưa ra biển.
Lý Quốc Vĩ lớn lên ở cạnh biển, từ nhỏ đã có tình cảm rất sâu đậm với biển, mà đi thuyền du ngoạn trên biển, cũng là một sở thích lớn của ông ta.
Ở thành phố Nam Cảng có một ông chủ xí nghiệp cũng có sở thích này giống ông ta, hai người sau khi tiếp xúc vài lần liền trở thành tri kỷ, người bạn này liền mượn cho ông ta một chiếc du thuyền nhỏ, Lý Quốc Vĩ cứ có thời gian là lại lên thuyền ra biển chơi.
Mưa phùn, rất ít thuyền rời bến, Lý Quốc Vĩ lại thích nhất là đi chơi trong thời tiết như thế này.
Bởi vì thời tiết như thế này, mùi của biển rất nồng, mà ông ta trời sinh đã thích ngửi nhất là mùi vị này.
Hôm nay đi cùng ông ta ra biển là chủ nhiệm Vu Văn Thạc, Vu Văn Thạc là người Lĩnh Bắc, lớn lên trong núi, mới thấy biển vài lần, trước kia từng đi biển chơi, nhưng toàn là chơi trên bờ biển, ra biển chơi trong thời tiết như hôm nay là lần đầu tiên ông ta đi.
Lúc mới bắt đầu anh ta còn cảm thấy có chút kích thích mới lạ, nhưng rất nhanh sau thì liền bị say tàu nôn mửa, mấy tiếng đồng hồ qua đi, liền cảm thấy không chịu nổi nữa, chỉ dám ở trong khoang thuyền đợi, không dám ra ngoài hít thở không khí.
Lý Quốc Vĩ ở trên boong thuyền một lát, tóc bị gió biển và mưa phùn làm ướt hết, ông ta cũng không để ý, ông ta đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2345480/chuong-664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.