Người đi rồi, café vẫn nóng.
Miếng bít tết mới ăn một nửa, rượu vang đỏ mới uống nửa chai.
Đường Ngọc rất khó nói được cảm giác của mình hiện giờ, cô cảm thấy chẳng biết từ bao giờ mình trở nên đa sầu đa cảm như vậy.
Có đôi lúc Đường Ngọc ngẫm lại đã cảm thấy rất vớ vẩn, nếu như nói hiện nay cô rơi vào bể tình, giữa dòng sông cô đơn một mình, cô chỉ cô đơn dừng lại giữa dòng sông không thoát ra được.
Trước đó không lâu cô đã thề không gặp lại Trần Kinh,không có quan hệ gì với Trần Kinh nữa.
Nhưng chỉ vừa mới gặp Trần Kinh có một lúc, chỉ nửa tiếng thôi, lời thề cô đặt ra cho mình đã thành tro bụi rồi.
Cô không cách nào loại hình bóng Trần Kinh khỏi tim mình được.
Nếu không xóa đi được, vậy thì chỉ có thể tiếp tục, rốt cuộc Đường Ngọc không từ bỏ việc gặp mặt vợ Trần Kinh, cô rất tò mò muốn xem xem, cuối cùng là một người phụ nữ như thế nào mà lại có thể có được người đàn ông tính khí như Trần Kinh?
- Reng, reng…
Điện thoại trên bàn vang lên.
Đường Ngọc nhìn sang điện thoại, trong lòng nổi lên một tia chán ghét.
Lục Đào này, trước kia Đường Ngọc cũng không ghét bỏ gì, nhưng sau chuyện tặng hoa lần trước, Đường Ngọc thấy rõ sự hẹp hòi, ghen tỵ, dã man của gã, cô cảm thấy người đàn ông này quá tệ.
Sở dĩ con người ta phiền não, một nửa vì sinh tồn, một nửa vì so sánh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2345312/chuong-750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.