Khách đi rồi, Hồ Tuấn Trung bảo người mang bàn cờ của Trần Kinh đặt trong thư phòng.
Bàn cờ rất nặng, bàn cờ làm bằng cả khối phỉ mộc, bốn chân phía dưới khắc rất tinh xảo, cả bàn đặt trên mặt đất rất nặng, mặt bàn cờ phẳng, ấm áp, mềm mại như ngọc, lấy tay sờ lên trên, cảm thấy rất mịn màng, đúng là một thứ đồ tốt.
Hồ Tuấn Trung thích chơi cờ, quân cờ trong nhà rất nhiều, mỗi khi nhìn thấy bộ cờ tốt, ông ấy không nhịn dược lại mang về chơi thử, hôm nay Trần Kinh tặng thứ này là chuẩn rồi, Hồ Tuấn Trung rất thích, thích không rời tay.
Hồ Thắng Thanh từ bên ngoài đẩy cửa vào, thấy cha đang nhìn chằm chằm bàn cờ suy nghĩ thất thần, anh ta tùy tiện ngồi trên ghế hỏi:
- Cha, Trần Kinh vừa rồi là ai? Sao con chưa từng nghe thấy người này?
Hồ Tuấn Trung hơi nhíu mày, nhìn đứa con, nhẹ giọng hừ hừ nói:
- Con hỏi thăm cái đó làm gì? Có phải có trò gì rồi không? Cha nói cho con biết, Hằng Vân vừa mới tới nhậm chức, vào lúc này, con đừng nghĩ mấy trò mèo trong đầu, hiện tại đối với Hằng Vân mà nói, cậu ta phải làm thế nào để sống yên đã.
Nếu con còn gây thêm phiền cho cậu ta, lúc đó cả hai cha con ta đều không gánh được, con bảo cái mặt mo của cha làm sao gặp người khác?
Hồ Thắng Thanh rất xấu hổ, nhưng lập tức giải thích:
- Cha, cha nói gì vậy, con sao lại gây thêm phiền cho Hằng Vân?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2345257/chuong-777.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.