Ghế sô pha mềm mại thoải mái, Hoàng Hoành Viễn ngồi trên ghế, ngửa đầu thật mạnh về phía sau, tinh thần ông ta mệt mỏi, trong lòng bực bội.
Hôm nay họp cả ngày, trên thực tế là một ngày lấm bùn.
Ngày mai hội nghị tỉnh mở lại, hiện tại nội bộ Hải Sơn đối với vấn đề hợp tác vẫn chưa có bất kỳ thống nhất nào, cuộc họp ngày mai mở như thế nào đây?
Đã từng một dạo, Hoàng Hoành Viễn cho rằng không bao lâu mình có thể nắm được cục diện Hải Sơn, thì có thể quán triệt ý chí của mình ở Hải Sơn.
Nhưng hiện tại đã vài năm trôi qua, ông ta phát hiện mình ở nhiều lĩnh vực, vẫn rất bất lực, muốn nhào nặn Hải Sơn thành một sợi dây thừng, ông ta hiện tại vẫn chưa làm được.
Như hội nghị hôm nay, mỗi người đều mồm năm miệng mười, vấn đề gì cũng đưa ra, ý kiến gì cũng có, rõ ràng là lộn xộn rối rắm, ba phải cả ngày.
Ở Hải Sơn có người không muốn hợp tác.
Ở Hải Sơn có người muốn hợp tác giả!
Trong đầu Hoàng Hoành Viễn đột nhiên có ý nghĩ như thế này.
Lặng yên không một tiếng động, Đàm Thạch Tuyên bước vào phòng của ông ta.
Hoàng Hoành Viễn mở to mắt nhìn ông ta một cái, không nói lời nào.
Đàm Thạch Tuyên ngồi đối diện Hoàng Hoành Viễn, tâm trạng cũng có chút uể oải.
Hôm nay nhiều người tham dự hội nghị như vậy, Đàm Thạch Tuyên cũng coi như là cán bộ thực chức của một Phòng ban, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2345218/chuong-796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.