Đoạn Việt kịch nổi tiếng “Lương Chúc”. Trần Kinh cái thá gì cũng không hiểu.
Chuyện xưa về Lương Chúc hắn biết, nhưng Việt kịch hắn hoàn toàn không biết gì cả, nghe cũng nghe không rõ, không biết trên sân khấu diễn viên đang làm gì.
Hạ Quân ngồi ở một tầng có hai phòng riêng nhỏ, trong phòng có sopha, bàn trì, bày trí khá cao.
Trần Kinh không dám ngồi, cũng không dám lên tiếng.
Có thể vào phòng này, đều nhờ hắn mặt dày mày dạn tiến vào, nếu ảnh hưởng đến việc nghe kịch của Hạ Quân, thì khả năng sẽ càng nguy rồi.
Hắn không hề chớp mắt nhìn sân khấu kịch, đứng thẳng tắp, một tiếng động cũng không phát ra.
Không biết qua bao lâu, Hạ Quân nhíu mày quay đầu lại liếc hắn, trầm giọng nói:
-Làm cái gì vậy? Cậu cũng muốn xem hát kịch sao?
Ông ta chỉ chỉ sopha, cực kỳ không kiên nhẫn đặt tay.
Trần Kinh lúc này mới cẩn thận tiến lại đó ngồi xuống.
Đứng khá lâu, chân run lên, ngồi xuống vô cũng khó chịu.
Tuy nhiên so với việc phải đứng thì ngồi vẫn tốt hơn, ngồi nghe xong 40 phút, trên sân khấu cuối cùng cũng hạ màn, nhân viên hạ màn lớn xuống, tuyên bố nghỉ 15 phút.
Trần Kinh đứng dậy, rất quen thuộc rót thêm trà cho Hạ Quân, sau đó từ bên ngoài lấy ra mấy phần điểm tâm hắn đã sớm chuẩn bị tốt.
Đều là những món mà Hạ Quân yêu thích, đặt trước mặt Hạ Quân nói:
-Hạ Phó bí thư, nhân lúc nghỉ ngơi, ngài nếm chút điểm tâm đi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2345058/chuong-876.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.