Bốn món một canh, một bữa tiệc quốc gia chuẩn mực, không hổ là phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện Nhân Ái, đồ ăn rất đơn giản, nhưng lại được làm rất tinh tế.
Đường Ngọc rất vui, nói theo cách của cô ta, thì vết thương của cô ta đã tốt nhiều rồi.
Sở dĩ vẫn phải nằm ở bệnh viện là do lệnh của lãnh đạo.
Mỗi ngày ngoài việc nhận được sự chăm sóc về cơ thể ra, thì còn có một chuyên gia tâm lý riêng cho Đường Ngọc.
Tuy nhiên cô ta là một người mạnh mẽ, dù gặp phải chuyện động trời gì đi chăng nữa, cô ta cũng tự tìm cách điều chỉnh rất nhanh, hiện giờ cả cơ thể và tâm hồn cô ta đều rất khỏe mạnh.
Ngày thường Đường Ngọc mặc quần áo công sở, hiện giờ cô ta đang mặc một bộ đồ ngủ, nhưng lại có một phong cách rất riêng.
Cô ta vốn rất xinh đẹp, hiện giờ không trang điểm gì, để mặt mộc, nhưng lại khiến cho gương mặt trở lên thanh thoát, hiện rõ lên sự mềm mại, quyến rũ của người phụ nữ, tạo cho người khác cảm giác rất thân thiết.
Hai người ở trong phòng bày thức ăn ra, vừa cười vừa ăn rất vui vẻ.
Đường Ngọc gắp thức ăn cho Trần Kinh, Trần Kinh ngượng ngùng nói:
-Được rồi, cô không nên làm ngược lại thế, cô mới là bệnh nhân, cô gắp thức ăn cho tôi như thế không phải là khiến tôi không biết giấu mặt vào đâu sao? Muốn gắp gì thì cũng phải là tôi gắp cho cô!
Đường Ngọc cười nói:
-Vậy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2345017/chuong-896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.