Mấy hôm nay Trần Kinh tan ca rất sớm.
Tan ca về nhà, trong nhà cũng không còn lẻ loi trơ trọi giống một mình như trước kia nữa.
Phương Uyền Kỳ mấy ngày hôm nay đem con gái đến thăm bố, cô bé bây giờ sắp hai tuổi rồi, gần đây ông nội nó lại đặt cho nó một cái tên nữa, gọi là Trần Duyệt Giai, cô bé cả ngày từ sáng đến tối, cả ngày miệng đều la hét “ Giai Giai, Giai Giai”, dường như là muốn khoe là cô rốt cuộc cũng có chính danh, rất tự hào.
Trần Kinh mỗi ngày tan ca trở về, cô bé đều tranh ra mở cửa, sau đó ngọt ngào gọi:
- Ba ba! Ôm một cái, ôm một cái!
Trần Kinh phẩn khởi bế cô bé, rồi lại cố ý vứt cô bé lên sau đó lại đỡ lấy cô bé.
Cô bé liền cười khách khách không ngừng, trong phòng tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Phương Uyển Kỳ lần này không mang cô bảo mẫu theo, bình thường một đại tiểu thư như cô, bây giờ phải lo tất cả các công việc của một người vợ, hàng ngày rất bực dọc.
Cô bé thân thiết với bố nó, trong lòng cô rất ghen tị, thỉnh thoảng tay chân rảnh rỗi là véo Trần Kinh, tức giận nói:
- Thật là buồn cười, đứa nhỏ tinh nghịch này cả ngày từ sáng đến tối em bị nó lăn đi lăn lại đến đau hết cả sống lưng, nhưng ngược lại nó lại thân thiết với anh, thật là tức chết mà!
Trong lòng Trần kinh trộm vui mừng, ngoài miệng nói:
- Được rồi, bà xã,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sach/2344775/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.